
he mẹ Quý nói chuyện không?”
Đầu dây bên kia không truyền đến tiếng nói, bà còn tưởng điện thoại bị hỏng chứ!
Bà gõ gõ ống nghe vào bàn khiến Dương Sĩ Bảo không phòng bị liền bị “đả kích” nghiêm trọng đến màng nhĩ.
“Có ạ, con có nghe. Mẹ Quý, mẹ đừng đập ống nghe vào bàn nữa.” Dương Sĩ Bảo lấy tay bịt lỗ tai lại, hét to vào ống nghe.
Tại sao anh lại đáng thương như vậy chứ? Hôm qua phải chịu đựng một Quý
Tiệp quậy phá, hôm nay lại nhận thêm trận bom này của mẹ Quý khiến cho
anh mệt nhừ, rốt cuộc kiếp trước anh đã làm sai điều gì? Tại sao kiếp
này anh phải chịu đựng hai mẹ con này như vây? Dương Sĩ Bảo im lặng hỏi
ông trời!
“Mẹ Quý…” Vất vả lắm anh mới tìm được cơ hội nói chen
vào “Mẹ có phải muốn nói chuyện với Quý Tiệp không? Để con chuyển điện
thoại cho cô ấy.”
“Không cần, không cần.” Mẹ Quý vội vàng ngăn
cản chuyện ngu ngốc mà Dương Sĩ Bảo đang định làm. Đối với con gái của
bà, bà không hiểu nó hay sao? Nhất định con bé đã quên lời hẹn với bà
vào hôm nay.
“Sĩ Bảo, con giúp mẹ Quý một chuyện nha. Con bé kia
hôm nay hẹn gặp mẹ ở nhà hàng ‘Kyoto’, con phải dùng mọi cách để đem con bé đến và không cho phép con bé giở trò, không cho phép con bé ăn vạ,
bằng không thì cuộc hẹn của mẹ Quý nhất định sẽ đi tong. Sĩ Bảo, con có
nghe không?”
“Con hiểu rồi. Con sẽ đem Quý Tiệp đến và tự tay giao cho mẹ.” Nói xong, Dương Sĩ Bảo vội vàng cúp điện thoại.
“Đợi chút, Sĩ Bảo…” Bà còn một chuyện nữa cần giao phó.
Dương SĨ Bảo lại đặt ống nghe bên lỗ tai.
“Con hãy bắt con bé A Tiệp ăn mặc đẹp một chút, tốt nhất là nên mặc váy nhé.”
Đẹp một chút? Váy?
Dương Sĩ Bảo cau mày. Từ nhỏ anh với Quý Tiệp lớn lên bên nhau, ngoại trừ quy định của trường học ra thì chưa bao giờ anh thấy cô mặc váy.
“Mẹ Quý, cái này thực sự làm khó người khác đó.” Dương Sĩ Bảo nghi ngờ, có
thể nhìn thấy Quý Tiệp mặc váy sao? Anh thử tưởng tượng nhưng hình ảnh
thực sự quá đáng sợ, làm anh sợ hãi không ít. Lắc đầu một cái, anh vội
vàng ngừng lại không dám nghĩ tiếp.
“Ta biết, ta biết mà, nhưng con hãy cố gắng dùng mọi cách được không? Con bé Quý Tiệp kia từ nhỏ đến lớn chỉ nghe lời mình con…”
“Mẹ Quý, mẹ đề cao con quá rồi.” Quý Tiệp nào có nghe lời anh đâu! Giống
như anh đã nói với cô không dưới một trăm lần rằng đừng có lén lút vào
nhà anh, nhưng cô có thèm nghe đâu, cứ thế phạm sai lầm mãi.
“….Hôm nay phải bắt con nhỏ kia đi xem mắt, nhưng ta lại sợ nó hành động thô
lỗ làm đối phương bị hù doạ mà chạy mất. Tốt nhất con nên bắt nó trang
điểm cho thật đẹp vào để đối phương vừa gặp đã si mê, sau đó cứ mãi nhớ
nhhung con bé A Tiệp xinh đẹp nhà ta, không chừng còn nhớ đến chuyện….”
Sau đó mẹ Quý lại nói rất nhiều, nhưng Dương Sĩ Bảo chẳng nghe nổi một từ
nào cả, anh chỉ biết rằng hôm nay Quý Tiệp phải đi xem mắt.
Cuối cùng cô cũng đã đến tuổi lấy chồng rôi!
Dương Sĩ Bảo ngồi trên giường nhìn gương mặt đang ngủ say kia. Không biết Quý Tiệp quá tin anh hay do thói quen luôn có anh bên cạnh, tóm lại, cô
luôn là người rất nhạy cảm nhưng khi đứng trước mặt anh thì lại như một
người ngu ngốc.
Thấy anh đi vào lâu như vậy mà cô vẫn cứ tiếp tục say sưa ngủ, dường như chỉ có ở bên cạnh anh cô mới có thể ngủ thật ngon giấc.
Có phải vì nó hay không mà Quý Tiệp luôn thích đến chỗ anh, bởi cô biết
rằng chỉ khi bên cạnh anh cô mới có thể quên đi thân phận của mình.
Đừng ngu ngốc nữa Dương Sĩ Bảo, mày đừng tự dát vàng lên mặt mình. Tỉnh dậy
đi có được không? Cô gái này hôm nay sẽ phải đi xem mắt rồi, hơn nữa cô
ấy chỉ là người anh em của mình, ngoại trừ tình cảm thanh mai trúc mã,
cô ấy không có bất kể cảm giác gì đối với mày cả.
“Dậy mau.” Anh khẽ thở dài mà Quý Tiệp vẫn cứ ngủ giống như heo.
“Dậy đi.” Anh thử dùng giọng ngọt ngào, thử dùng phương thức nhân đạo để đối xử với cô nhưng những cách dịu dàng đối với người cố tình ngủ nướng mà
nói, căn bản không thể dùng được. “Quý heo, tôi bảo cô
rời giường, cô có nghe không?” Dương Sĩ Bảo cực kỳ tức giận, vì dồn hết
sức để hít sâu một hơi, hét to vào lỗ tai Quý Tiệp.
Cô bị âm thanh sấm sét doạ cho tỉnh lại.
“Dậy rồi.” Cô từ trên giường uể oải tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào anh “Làm gì vậy chứ?” Giọng điệu vội vã xen lẫn mệt mỏi. Xem ra cô vẫn còn chưa
muốn tỉnh ngủ.
“Mặc quần áo tử tế vào.” Anh rống lớn với cô. Kể
từ khi nghe chuyện Quý Tiệp phải đi xem mắt, tâm tình của anh ngày càng
trở nên tồi tệ hơn.
“Vì sao?”
“Tại sao mỗi lần tôi bảo cô
mặc quần áo vào cô đều hỏi tôi là tại sao? Mặc quần áo thì cứ mặc quần
áo, làm sao mà hỏi chứ? Cô biết biết rằng dáng người của cô rất khó coi
sao?”
“Biết rồi! Vì anh nói nhiều lần lắm rồi.” Tính khí Quý Tiệp cũng không vừa.
Do tối qua mất ngủ nên bụng cô tích đầy hoả khí, A Bảo ghét cô nên muốn
giày vò cô đây mà! Nhưng không cần phải vào bây giờ chứ? Sáng sớm vẫn
chưa còn, còn chưa có…
Cô nhìn sang đồng hồ báo thức.
Còn chưa tới một giờ mà! Nghĩ đến đây cô liền ngáp to một cái, ánh mắt oán hận bắn thẳng về phía anh.
Dương Sĩ Bảo không thèm để ý xem cô giận anh thế nào. “Cô đã hẹn với mẹ Quý mà giờ đã trễ nửa tiếng rồ