
giết ngươi thì dễ như trở bàn tay, cần gì phải
xuất phủ? Đi hay không đi, ta không có đủ kiên nhẫn đâu đấy!"
"Ta đi!" Không có chút lo lắng nào, Diêu Nhược Thấm nói.
Thẩm Thiển Mạch nghe được câu trả lời của Diêu Nhược Thấm, lưu loát mang
theo Diêu Nhược Thấm tráng khỏi thủ vệ rời khỏi phủ đệ Tam hoàng tử, đưa Diêu Nhược Thấm đến cửa phủ Đại tướng quân, liền xoay người rời đi.
Diêu Nhược Thấm nhìn bóng lưng của Thẩm Thiển Mạch, ánh nắng mặt trời vào
đông nóng không bằng ngày mùa hè, chính là ấm áp chiếu vào trên người
Thẩm Thiển Mạch, giờ phút này nàng một thân nam trang vẫn xinh đẹp kinh tâm động phách, nàng chính là không nhanh không chậm tiêu sái , lại làm cho người ta có cảm giác xuất trần cao quý.
Diêu Nhược Thấm oán hận cắn chặt răng! Thẩm Thiển Mạch, dựa vào cái gì ngươi có thể có
dung nhan tuyệt mỹ như vậy, khí chất xuất trần như vậy? Dựa vào cái gì
ngươi có võ công cao như vậy? Thật không công bằng!
Một ngày nào đó, ta muốn lột đi bộ mặt luôn tỏ vẻ không sao cả của ngươi ra hung hăng xé nát!
Thu hồi ánh mắt oán độc, Diêu Nhược Thấm đưa lệnh bài ra vào phủ, vênh váo
tự đắc vào đại tướng quân phủ, cho dù không có sự yêu thương của Thượng
Quan Triệt, nàng còn có phụ thân, ngày sau còn không lo nghĩ mà hưởng
vinh hoa phú quý? !
Bóng lưng Diêu Nhược Thấm biến mất ở
trước cửa phủ đại tướng quân thì Thẩm Thiển Mạch đã dưới ánh mặt trời
không nhanh không chậm tiêu sái .
Tư Đồ Cảnh Diễn vẫn như
mọi khi một thân hồng y, vốn nhan sắc quyến rũ quả thực là khiến cho
người ta yêu thích, hắn mày kiếm chau lên, khóe miệng mang theo tươi
cười mê hoặc lòng người, cản đường của Thẩm Thiển Mạch, "Mạch Nhi, chẳng lẽ không có hứng thú đi xem động tĩnh phủ đại tướng quân sao?"
"Lúc nào thì Cảnh Diễn đã trên nên hiếu kỳ đến như vậy?" Thẩm Thiển Mạch
cười, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, "Đơn giản chính là chút âm
mưu tính kế, nếu Cảnh Diễn có hứng thú, đi xem cũng không sao."
"Dù sao lúc này cũng rảnh rỗi, chúng ta đi đến phủ đại tướng quân xem trò
hay đi." Tư Đồ Cảnh Diễn thuận tay muốn ôm vòng eo mảnh khảnh của Thẩm
Thiển Mạch, trong đôi mắt hẹp dài đào hoa tản ra khí chất mê hoặc lòng
người.
Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Tư Đồ
Cảnh Diễn, khóe miệng ý cười chưa giảm, trong mắt mang theo giảo hoạt,
"Nam nữ thụ thụ bất thân, Cảnh Diễn không cần ngả ngớn như vậy."
"Nam nữ thụ thụ bất thân? Nàng là nương tử của ta!" Tư Đồ Cảnh Diễn bất mãn
cong miệng lên, lại lộ ra tính trẻ con, cánh tay tiếp tục không buông
tha, "Ngả ngớn? Mạch Nhi làm sao có thể nói ta như vậy chứ."
Thẩm Thiển Mạch có chút buồn cười nhìn bộ dạng làm như tội nghiệp của Tư Đồ
Cảnh Diễn, đưa tay điểm vào trán hắn, cười nói, "Tốt lắm, nếu không đi,
không phải là đã bỏ qua trò hay rồi sao."
Dứt lời, cũng
không đợi Tư Đồ Cảnh Diễn trả lời, liền lập tức đi về phía phủ đại tướng quân, Tư Đồ Cảnh Diễn cũng chỉ bất đắc dĩ theo sau, không có cách nào
ai kêu người hắn lấy chính là Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển
Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn vững vàng ngồi trên nhánh cây ở phủ đại tướng
quân nhìn phía dưới đình viện đang trình diễn trò hay.
"Mạch Nhi, nơi này của Kỳ Nguyệt thủ vệ đều vô dụng như vậy sao?" Tư Đồ Cảnh
Diễn ngồi ở trên cây, mang trên mặt vài phần khí phách vương giả, khinh
thường nói.
Thẩm Thiển Mạch liếc nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, thủ
vệ của Kỳ Nguyệt đúng là tương đối kém, bởi vậy nàng ra vào hoàng cung,
hay phủ đệ của vương gia đều thoải mái, nhưng là Tư Đồ Cảnh Diễn cũng
không cần nói như vậy, không phải là nói thủ vệ Thiên Mạc mạnh hơn sao.
"Ừ? Chờ chuyện Kỳ Nguyệt giải quyết xong, bản thân ta cũng rất muốn xem thủ vệ của Thiên Mạc mạnh đến cỡ nào." Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nàng tự
hỏi dựa vào kinh công của nàng tránh đi thị vệ là quá dễ dàng,
"Thủ vệ quốc gia mạnh bao nhiêu sao?" Tư Đồ Cảnh Diễn nhíu mày, khóe miệng
mỉm cười, mang theo vài phần khí phách nói, "Nếu như Mạch Nhi muốn thử
xem thân thủ, không bằng đi thử thủ vệ của Mị Huyết lâu đi."
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch hiện lên một tia hứng thú, nghe đồn thủ vệ Mị
Huyết lâu đều là dựa theo Thiên Nhất Thập Bát Trận sắp xếp, trận pháp
hay thay đổi, nhưng công phu thủ vệ đều hạng nhất, nếu có chút thời
gian, nàng thật sự muốn thử một lần.
"Đúng vậy, phụ thân,
Thượng Quan Cẩn đã nói rõ ràng, nếu chúng ta dừng cương trước bờ vực
(khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ), hắn để lại chúng ta một con đường sống, nhưng Thượng Quan Triệt vẫn là khăng khăng một mực, ta chỉ có thể chạy đến đây." Giọng nói của Diêu Nhược Thấm cắt đứt đối
thoại của Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, hai người nhất tề đưa ánh
mắt xuống phía dưới nhìn, trong mắt đều mang theo nghiền ngẫm và vẻ
biếng nhác, quả thực chính là ông trời tạo một đôi.
"Thượng
Quan Triệt này! Uổng phí ta ủng hộ hắn như thế, nay thậm chí ngay cả
Thượng Quan Cẩn đều đấu không lại!" Trong mắt Diêu Sơn hiện lên một tia
tức giận, tiếp đó lạnh như băng nói, "Nếu hắn muốn chết, ta đây sẽ không phụng bồi, để cho một mình hắn đi tìm chết!"
"Nhưng phụ thân, " Dường như Di