
Vương đoạt vị sẽ rất nhanh được trình diễn, hi vọng Mị huyết lâu có thể
âm thầm trợ giúp Quan Cẩn, đợi đến sau khi Thượng Quan Triệt cùng phủ
Thừa Tướng vạn kiếp bất phục, Ma Cung tự nhiên sẽ làm theo ước định, rút lui tất cả lực lượng đã phụ trợ Thượng Quan Cẩn." Thẩm Thiển Mạch thấy
được trong đáy mắt Mị Huyết trong nháy mắt có chút mất mác, nàng liền
dời đi ánh mắt, bình thản nói qua về chuyện hợp tác.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Mị huyết lâu sẽ phối hợp với tất cả hành động của Ma Cung." Đôi mắt của Mị huyết giống như một hố đen không thấy đáy, giờ phút này càng trở nên
thâm trầm càng không thể nhìn ra tâm tư, nụ cười nơi khóe miệng cũng có
chút đọng lại, hắn mở miệng nói với Thẩm Thiển Mạch.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
"Vậy Thiển Mạch xin cáo từ." Thẩm Thiển Mạch cố hết sức duy trì nụ cười trên mặt, lạnh nhạt lách thân rời đi. Chỉ là trong một nháy mắt khi tránh
người rời đi, nàng cảm thấy được tim của mình không tự chủ mà nhảy lỡ
một nhịp.
Tại sao khi nhìn thấy sự mất mác trong mắt hắn, nàng sẽ cảm thấy đau lòng. Tại sao khi tránh người rời đi, nàng sẽ cảm thấy
không bỏ được.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Mạch Nhi, ta sẽ khiến nàng từ từ tiếp nhận ta. Ta không biết nàng đã trải
qua những chuyện gì, khiến cho nàng không chịu mở lòng mình ra. Nhưng
nàng đã đi vào lòng của ta, ta nhất định cũng phải cũng đi vào lòng của
nàng." Mị huyết nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng rời đi, nhếch
miệng lên hiện ra nụ cười tự tin, trong mắt tản mát ra nụ cười nhất định phải có được.die»ndٿanl«equ»yd«on
Thẩm Thiển Mạch một đường trở về Tướng phủ, lập tức giả bộ dáng vẻ hốt hoảng, chạy tới phòng của Thẩm Lăng Vân.
"Phụ thân, phụ thân!" Thẩm Thiển Mạch trong mắt lộ ra vẻ mặt lo lắng, hướng về phía Thẩm Lăng Vân hô.
"Thế nào?" Thẩm Lăng Vân đang bởi vì Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ chết đi
mà phiền lòng, hiện tại lại thấy dáng vẻ Thẩm Thiển Mạch vội vội vàng
vàng, không khỏi có chút khó chịu nói.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Thiên Thiên bị thái tử điện hạ bắt đi!" Thẩm Thiển Mạch tự nhiên hiểu được ý định của Thẩm Lăng Vân giờ phút này.
Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ cứ biến mất không giải thích được như vậy, từ chỗ Tô Lạc Nhạn lại hỏi không tới kết quả, Thẩm Lăng Vân chắc hẳn cũng
cảm thấy họ đã chết.
Doãn U Lan chết không sao cả, lấy sự tàn
nhẫn của Thẩm Lăng Vân, cũng sẽ không đau lòng. Mấu chốt là Thẩm Thiển
Ngữ chết rồi, mà hiện tại nàng ta lại là một lợi thế để nắm giữ Thượng
Quan Triệt, đây mới chính là nguyên nhân Thẩm Lăng Vân phiền lòng.
"Thái tử bắt Thiên Thiên đi?" Thẩm Lăng Vân nâng mặt lên, nhìn về phía Thẩm
Thiển Mạch, nghĩ thầm trong lòng, vị thái tử này xưa nay háo sắc, chắc
là coi trọng khuôn mặt đẹp của Thiên Thiên.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Đúng vậy! Phụ thân, nhanh đi cứu Thiên Thiên!" Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ lo lắng lôi kéo tay Thẩm Lăng Vân.
"Bắt đi thì bắt đi! Cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi." Thẩm Lăng Vân cũng
muốn an ủi, nhưng mà trong nội tâm lại tính toán, mặc dù vị trí thái tử
này khó giữ được là chuyện sớm hay muộn, nhưng chưa đến lúc đó thì vẫn
không muốn đắc tội thái tử. Cũng không ai biết trước ngày sau sẽ xảy ra
chuyện gì, nếu để Thiên Thiên ở lại bên cạnh thái tử, cũng chưa chắc
không phải là một chuyện tốt.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Phụ thân, làm sao người lại hồ đồ như vậy! Hiện nay Bát hoàng tử cùng Tam
hoàng tử cùng thái tử đều là không đội trời chung, thái tử đoạt đi Thiên Thiên là chuyện nhỏ, khiến Bát hoàng tử cùng Tam hoàng tử hiểu lầm phủ
Thừa Tướng chúng ta cố ý kết giao với thái tử, ủng hộ thái tử, chuyện
này có thể sẽ gây nên động tĩnh rất lớn!" Thẩm Thiển Mạch nắm tay áo
Thẩm Lăng Vân nói.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Nói cũng đúng." Thẩm Lăng Vân nghe lời nói của Thẩm Thiển Mạch cũng ý thức
được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, hắn có chút kinh ngạc nhìn
nữ nhi từ nhỏ đã ở trong núi lớn lên cùng bề ngoài bình thường trước
mắt.die»ndٿanl«equ»yd«on
Trên người đứa con gái này đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện hắn không
biết. Đầu tiên là một khúc giang sơn tươi đẹp kinh tâm động phách, hôm
nay lại đem mọi chuyện cùng triều cục phân tích vô cùng thông suốt.
Ánh mắt tính toán lóe lên một cái rất nhanh chóng. Hôm nay Thẩm Thiển Ngữ
đã mất tích, chắc hẳn tám chín phần mười là đã chết. Tam hoàng tử đối
với Thẩm Thiển Ngữ khuynh tâm nhưng mà cũng chỉ vì một khúc giang sơn
tươi đẹp, nếu đem Thẩm Thiển Mạch gả cho Tam hoàng tử, cũng giống như
nhau thôi, vốn thủ khúc giang sơn tươi đẹp này chính là từ chỗ nàng tấu
ra.
"Phụ thân, thế nào?" Thẩm Thiển Mạch nhìn tính toán trong mắt Thẩm Lăng Vân, không biết lão hồ ly này lại đang có ý định gì.
"Không có gì! Phụ thân sẽ cúng ngươi đi phủ thái tử tìm người về!" Thẩm Lăng
Vân sờ sờ đầu Thẩm Thiển Mạch, lộ ra một vẻ mặt phụ thân hòa ái. Thẩm Thiển Mạch dịu ngoan đi theo sau lưng Thẩm Lăng Vân, cùng nhau đi tới phủ thái tử.
Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng lưng cao lớn của Thẩm Lăng Vân, nhếch miệng hiện lên nụ cười châm chọc nhàn nhạt.
Kiếp trước nàng cho rằng, phụ thân là trời, sẽ vĩnh viễn che chở cho mình.
Nhưng