
của ta là, ngươi đã không còn mạng nữa rồi!"
Sợi tơ từ ống tay áo Thẩm Thiển Mạch tàn nhẫn xẹt qua cổ Thượng Quan Diệp, ánh mắt Thượng Quan Diệp tràn ngập không thể tin.
Có lẽ hắn chưa bao giờ nghĩ tới đường đường là Thái tử thế nhưng lại bị giết chết như vậy.
"Muốn trách thì trách ngươi quá ngu ngốc! Lại dám đặt chủ ý lên Thiên Thiên!"
Thẩm Thiển Mạch nhìn thi thể lạnh băng của Thượng Quan Diệp, ánh mắt không
chút dao động, từ ống tay áo lấy ra Hóa Thi Thủy (nước hủy thi thể), nhẹ nhàng rắc trên thi thể hắn, lập tức Thượng Quan Diệp hóa thành một bãi
nước.
Để Thái tử điện hạ cùng Đại tiểu thư, Nhị phu nhân Thừa
tướng cùng nhau mất tích đi. Thẩm Thiển Mạch nhếch miệng nở nụ cười
lười biếng.
"Thiên Thiên, em giả bộ té xỉu trước đi, ta trở về
phủ thỉnh phụ thân đến đón em." Thời điểm Thẩm Thiển Mạch nhìn về phía
Thiên Thiên, ánh mắt đã trở nên nhu hòa.
"Dạ, tiểu thư."
Mặc dù Thiên Thiên không hiểu tại sao Thẩm Thiển Mạch lại không trực tiếp
mang nàng đi, nhưng nàng biết Thẩm Thiển Mạch làm vậy nhất định là có
dụng ý.
Thẩm Thiển Mạch xoa đầu Thiên Thiên liền rời phủ Thái tử, chuẩn bị trở về phủ. Nàng không mang Thiên Thiên đi, vì như vậy sẽ
khiến mọi người hoài nghi, Thái tử ly kỳ mất tích ngay trước khi Thiên
Thiên trở về, sao Thiên Thiên có thể bình yên vô sự trở về phủ Thừa
Tướng mà Thái tử lại đột nhiên không thấy được chứ? "Mạch Nhi của ta động tác thật đúng là nhanh."
Thẩm Thiển Mạch vừa ra khỏi phủ thái tử, đến trong một hẻm nhỏ lại bị một bóng dáng màu đỏ ngăn cản đường đi.die»ndٿanl«equ»yd«on
Không cần phải ngước mắt nhìn khuôn mặt của hắn. Chỉ cần nghe giọng nói tà mị mà khí phách kia, cùng với thân hình cao lớn đó, cũng biết người đến là ai.
"Lâu chủ Mị huyết lâu là người nhàn rỗi không có chuyện gì
làm sao?" Thẩm Thiển Mạch nâng lên đôi mắt lười biếng, cười như không
cười nhìn Mị huyết.die»ndٿanl«equ»yd«on
"Ta dù công việc bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian đến gặp Mạch Nhi,
Mạch Nhi còn không lĩnh tình." Mị huyết bày ra một khuôn mặt tươi cười
mờ ám, cùng một vẻ mặt tỏ vẻ bị tổn thương, nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Thiển Mạch tự biết mình không có sức quyến rũ lớn như vậy. Lần này Lâu chủ Mị huyết lâu đến là vì chuyện hợp tác sao?" Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn về phía Mị huyết, ánh mắt thâm sâu, không thấy rõ tâm tư lúc này của
nàng, khóe miệng bày ra một nụ cười lười biếng mà tà khí.
"Ta chỉ muốn tới gặp nàng." Mị huyết nghe được lời nói của Thẩm Thiển Mạch,
trên mặt lộ ra vài phần nghiêm túc, đôi tay nắm lấy bả vai Thẩm Thiển
Mạch, gằn từng chữ nói.
Trong mắt Thẩm Thiển Mạch lộ ra mấy phần kinh ngạc, mặc cho Mị huyết nắm lấy bả vai của nàng.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
"Thế nào, Mạch Nhi bị ta làm cảm động rồi sao?" Mị huyết nhìn vẻ mặt Thẩm
Thiển Mạch kinh ngạc nhìn mình, nụ cười tà khí nơi khóe miệng càng tăng
lên, đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi Thẩm Thiển Mạch.
"Cảm động? ! Chỉ vì một câu nói sao? ! Lâu chủ Mị huyết lâu không khỏi đã quá
khinh thường Thiển Mạch rồi." Thẩm Thiển Mạch lấy lại sự điềm tĩnh, khẽ
nâng lên một nụ cười châm chọc nhàn nhạt, nhìn về phía Mị huyết.
Kiếp trước nàng chính là bị sự dịu dàng ôn nhu cùng những lời nói dối của
Thượng Quan Triệt lừa gạt, thử hỏi đời này làm sao nàng lại có thể chỉ
bởi vì một hai câu nói mà mất tâm đấy.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
Nhưng tại sao mới vừa rồi lúc Mị huyết nắm lấy bả vai của nàng nàng lại không hề phản kháng, tại sao mới vừa rồi khi Mị huyết vuốt chóp mũi nàng thế
nhưng nàng lại cảm thấy ngọt ngào ấm áp.
Không thể nào! Nàng
tuyệt đối không thể nào động tình đối với nam tử trước mắt này. Phía sau hắn có quá nhiều bí mật. Chỉ với vai trò một vị lâu chủ Mị huyết lâu
thần bí cũng đã vượt qua tầm tay của nàng rồi, làm sao nàng có thể đối
với hắn mà động tình được chứ.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
"Rất tốt! Ta cũng không cần nàng cảm động, cái ta cần chính là tình yêu của
nàng!" Mị huyết nhìn cô gái có mấy phần quật cường trước mắt này, cảm
xúc mềm mại nơi tận sâu đáy lòng bỗng dâng lên, hắn bá đạo nhưng cũng
không mất đi sự dịu dàng mà nói.
Nữ tử trước mắt này, rõ ràng vừa cường đại lại vừa tự tin đến như vậy, thế nhưng hắn lại vô tình cảm
nhận được trong nội tâm của nàng có một chỗ hẻo lánh yếu ớt lại cũng
không tự tin được như vậy. Nữ tử trước mắt này, rõ ràng máu lạnh mà tàn
nhẫn như vậy, thế nhưng hắn lại biết nội tâm của nàng có chỗ cũng rất
yếu ớt thiện lương. Cô gái trước mắt, rõ ràng giảo hoạt như thế, thế
nhưng hắn lại thấy nàng rất đơn thuần.die»ndٿanl«equ»yd«on
Cô gái như vậy. Ngay cả không có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành,
nhưng vẫn có thể làm nội tâm của hắn phải dao động. Hắn thừa nhận, hắn
yêu nữ tử này rồi. Có lẽ là từ lúc lần đầu tiên tại con đường nhỏ ở giữa núi rừng nhìn thấy nàng kia, đã động lòng rồi.
Hắn thề, một ngày nào đó, hắn sẽ làm nữ tử này yêu hắn.
"Lâu chủ Mị huyết lâu lại nói đùa rồi." Lúc Thẩm Thiển Mạch nghe được lời
nói của Mị huyết, trong nháy mắt có chút mất hồn, ngay sau đó lại lộ ra
nụ cười như không sao cả.
"Thái tử đã bị ta giết. Màn diễn Song