
đối không phải là một nữ tử đơn giản.
"Nhị tỷ, ánh mắt ôn nhu như nước của tỷ sao lại biến thành như vậy?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, bày
ra một bộ dáng lười biếng cùng khinh thường, liếc nhìn Thẩm Thiển Tâm.
Cả người nàng giống như tỏa sáng, khiến cho Thẩm Thiển Tâm cảm thấy, mặc dù nàng có một khuôn mặt bình thường nhưng lại làm cho người ta phải
khuất phục.
"Muội muội. Tỷ không hiểu ý của muội!" Ngữ khí của Thẩm Thiển Tâm vẫn rất ôn nhu, nhưng lãnh ý trong mắt càng ngày càng đậm.
"Về sau tỷ sẽ hiểu, nhị tỷ tốt của muội!" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng
lên tạo thành nụ cười châm chọc, liếc nhìn Thẩm Thiển Tâm. Mấy ngày nay, vui đùa cùng bọn họ cũng đã đủ lâu, nàng cũng không có ý định tiếp tục
giả bộ đơn thuần, giả bộ làm người tốt với nàng ta.
"Thẩm Thiển
Mạch! Ngươi vẫn một mực ở đây giả bộ có đúng hay không? Cố ý khích bác
quan hệ của ta cùng Nhược Thấm, còn có quan hệ với công chúa, bây giờ
lại còn khích bác quan hệ của phủ Tướng quân cùng phủ Thừa Tướng, ngươi
rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi là muốn phụ thân gả ta cho Thượng Quan Cẩn,
để ngươi có cơ hội gả cho Thượng Quan Triệt có đúng hay không?" Thẩm
Thiển Tâm bị thái độ xem thường của Thẩm Thiển Mạch chọc giận, Diễnđàn✪Lê✪QuýĐônhạ giọng quát.
"Thượng Quan Triệt sao? Ta còn thấy hắn chướng mắt!" Thẩm Thiển Mạch không để ý đến sự phẫn nộ của Thẩm Thiển Tâm, giương lên nụ cười xem thường, giống như Thượng Quan Triệt là cái gì rất bẩn.
"Ngươi rốt cuộc muốn
làm gì?" Thẩm Thiển Tâm phát điên hỏi. Nàng ta luôn tự phụ là mình thông minh, nhưng lại đoán không ra tâm tư của tam muội trước mắt này, hỏi
sao nàng ta không tức giận.
"Kiên nhẫn một chút. Trò hay sẽ từ từ được diễn!" Thẩm Thiển Mạch vỗ nhẹ bả vai của Thẩm Thiển Tâm, trong mắt mang theo châm chọc cùng lạnh lùng, nhìn Thẩm Thiển Tâm vừa hãi vừa sợ. Ở phủ Thừa Tướng mấy ngày, Thẩm Thiển Mạch cảm thấy rất không thú vị.
Thẩm Thiển Ngữ cùng Doãn U Lan bị nàng hù dọa, vậy mà cũng không đến tìm
nàng gây phiền toái. Thẩm Thiển Tâm cũng không biết là do lần trước bị
mình hù sợ hay là do vội vàng chuẩn bị cho Bách gia yến, cũng không thấy tới nơi này. Diễn☆đànLê☆QuýĐônThẩm Lăng Vân lại càng không muốn lãng phí thời gian trên người nữ nhi có
tướng mạo bình thường, ngu dốt kém cỏi, cái gì cũng không biết như nàng.
"Thiên Thiên, tiểu thư ta muốn đi ra ngoài một chuyến." Thẩm Thiển Mạch thay nam trang, đeo khăn che mặt, nói với Thiên Thiên.
"Tiểu thư muốn đi đâu? Tại sao không dẫn theo Thiên Thiên cùng đi?" Thiên
Thiên uất ức nhìn Thẩm Thiển Mạch. Từ nhỏ đến lớn, tiểu thư đi nơi nào
cũng sẽ dẫn nàng theo, hôm nay lại muốn nàng một mình lưu lại ở phủ Thừa Tướng.
"Ta muốn đi tìm Tất lão đầu ‘mượn’ chút thuốc. Gần đây cứ phải ở phủ Thừa Tướng, sợ rằng hôm nay không đi thì sẽ không có cơ hội
đi gặp Tất lão đầu, nên ta phải lấy thêm một chút, dẫn theo em cũng
không dễ dàng." Thẩm Thiển Mạch điểm một cái vào mũi Thiên Thiên nói.
Tất lão đầu vì muốn bắt Ma Cung thiếu chủ là nàng, mà chuẩn bị không ít cơ
quan, thậm chí còn mời cao thủ tới bắt nàng, nhưng vì nàng có võ nghệ
cao cường, khinh công hơn người, nên mỗi lần đều đào thoát.
Chỉ
là lúc này không thể so với thường ngày, nàng ăn Dịch Dung Đan, phải ba
tháng sau mới có thể lộ ra diện mạo như cũ, cho nên phải mang theo khăn
che mặt đi trộm thuốc, hơn nữa tốt nhất là không bị Tất lão đầu phát
hiện, nên nếu dẫn Thiên Thiên theo thì sẽ có chút phiền toái.
"Dẫn Thiên Thiên theo đi, có thể lấy thêm một chút a. Nếu không tiểu thư
không cầm được hết đâu!" Thiên Thiên nhất quyết không tha, tiếp tục nắm
tay Thẩm Thiển Mạch nói.
"Ta chuẩn bị bọc quần áo rồi. Thiên
Thiên, em ngoan ngoãn ở phủ Thừa Tướng, nếu những nữ nhân kia hoặc là
phụ thân đến tìm ta, thì em nói ta đang ngủ." Thẩm Thiển Mạch quyết định không dẫn theo Thiên Thiên, cầm bọc quần áo, đeo khăn che mặt, nói với
Thiên Thiên.
"Được rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Thiên xụ xuống, chu môi ngồi ở trên giường, làm bộ dáng không cam lòng.
"Thiên Thiên ngoan, lúc trở lại ta sẽ mua mứt quả cho em." Thẩm Thiển Mạch
nhìn dáng vẻ không vui của Thiên Thiên cũng cảm thấy hơi đau lòng.
"Tiểu thư là tốt nhất." Thiên Thiên vừa nghe nói có mứt quả ăn, lập tức lại mặt mày hớn hở.
Thẩm Thiển Mạch không khỏi lắc đầu. Những năm này Thiên Thiên được nàng bảo vệ quá tốt, ngoại trừ võ công cao cường, còn lại chẳng khác nào là nàng của kiếp trước, đơn thuần ngây thơ, không hiểu lòng người hiểm ác.
Đeo khăn che mặt rồi đi đến Quái Y Sơn Trang, nhìn cửa lớn của Quái Y Sơn
Trang đóng chặt, Thẩm Thiển Mạch vô cùng thuần thục từ tường rào nhảy
vào, theo đường nhỏ đến chỗ giấu thuốc.
Nàng tới Quái Y Sơn Trang không dưới một trăm lần, nơi đó có mấy gốc cây nàng đều nhớ rõ, Tất lão đầu cũng đã nhiều lần đổi chỗ giấu thuốc, nhưng mỗi lần đều bị nàng tìm được.
"Lại đổi chỗ. Tất lão đầu cũng không ngại mệt mỏi." Thấy
căn phòng rỗng tuếch, Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười nhàm chán, con ngươi linh động nhẹ nhàng chuyển một cái, đi tới một chỗ khác.
Quả nhiên ở chỗ này. Tâm tư này của Tất lão đầu