XtGem Forum catalog
Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn

Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323101

Bình chọn: 10.00/10/310 lượt.

g học ở cuộc thi phân ban lớp mười một từ lớp trọng điểm môn khoa học xã hội chuyển tới ban phổ thông.

"Hi, Mộc Tử Mạt, đã lâu không gặp." Chu Lệ Hân thấy cô hình như thật cao hứng, khóe miệng cong cong, cười rộ lên có hai chiếc răng mèo khả ái.

Mộc Tử Mạt cũng cười cười, đích xác là thật lâu không gặp. Ban phổ thông cùng lớp trọng điểm đều ở Giáo học lâu khác nhau, bình thường nếu như không chủ động liên lạc, cũng ít có xuất hiện cùng một lúc.

"Mộc Tử Mạt, cậu xem" Chu Lệ Hân tiến tới bên tai Mộc Tử Mạt, nói nho nhỏ, "Kia là bạn trai của tớ, có phải hay không rất tuấn tú?" Âm thanh thẹn thùng của thiếu nữ lộ ra, giống như loài hoa đinh hương nhẹ nhàng phất qua vành tai, mềm mại, ấm áp.

Mộc Tử Mạt lúc này mới chú ý tới một người nam sinh còn đứng cách đó không xa, sáng sủa, cao cao gầy gầy, đối với cô cười cười, xem ra cũng không thích nói chuyện.

"Ừ, đích xác rất đẹp trai." Mộc Tử Mạt gật đầu tán thành, không chút nào keo kiệt ca ngợi.

Bạn trai lấy được tán thành, so với chính mình lấy được ca ngợi càng đáng giá cao hứng hơn, Chu Lệ Hân không khỏi hả hê nói, "Đó là đương nhiên, ánh mắt tớ là thế nào cậu không còn rõ ràng?"

"Đúng rồi, Mộc Tử Mạt, trong buổi lễ trao thưởng thi giữa kỳ lần trước cậu diễn thuyết rất đặc sắc, vừa nhìn thấy cậu lên sân khấu, tớ so với ai khác đều kích động hơn, lôi kéo bạn học của tớ, điên giống như theo các cô ấy nói, đây là bạn cùng bàn của tớ trước kia, là tài nữ lớp chúng tớ công nhận, là thần tượng của tớ cho tới nay. Làm cho bạn học của tớ nói tớ thần kinh được rồi, còn có, triển lãm văn hóa trường học lần này, tớ cũng chứng kiến chữ viết bằng bút lông của cậu, xinh đẹp đại khí, tớ cũng là vô cùng kiêu ngạo mà cùng các cô ấy nói, đây là. . . . . ." Chu Lệ Hân càng nói càng kích động, nhưng lại ở chỗ thắt nút quan trọng, "Cậu đoán kế tiếp như thế nào?"

Mộc Tử Mạt rất cho mặt mũi mà lắc lắc đầu, Chu Lệ Hân lại nói, "Họ lại có thể đem lời nói kế tiếp của tớ thuộc làu rồi, còn chế nhạo tớ trước giống như học lại dường như đem những lời đó lặp lại mấy trăm lần."

Mộc Tử Mạt nghe xong không khỏi cười thầm, thật sự có khoa trương như vậy sao?

Hai người nói nói một lúc lâu, Chu Lệ Hân mới cùng bạn trai cùng nhau mà rời đi, nhìn bóng lưng thành đôi và nắm chặt hai tay của bọn họ, Mộc Tử Mạt sinh lòng cảm khái, rất ít nhìn thấy như vậy cô cũng vui mừng.

Chu Lệ Hân đối với Mộc Tử Mạt mà nói là một tồn tại đặc biệt, học tập rất nghiêm túc, thành tích cũng tốt, nhưng vẫn không muốn ở lại lớp trọng điểm, vì thế còn đã từng rầu rĩ không vui một thời gian ngắn. Sau khi chia lớp lần nữa rốt cuộc như nguyện đến ban phổ thông, rất nhiều người thổn thức không thôi, nhưng cô ấy không chút nào không thèm để ý, ngược lại ở trong lớp mới như cá gặp nước.

Xác thực, so với trong ấn tượng của cô chính là cái cô bé kia, cô ấy hình như thật sự thay đổi hoạt bát hơn rất nhiều.

Hôm nay vừa khéo là thứ bảy. Xong tiết học buổi chiều, Mộc Tử Mạt thu thập xong đồ chuẩn bị về nhà, lại nhận được tin nhắn của Mộc lão đại, bởi vì là giờ cao điểm tan tầm, trên đường đi bị tắc lợi hại, ông có thể phải đến muộn nửa giờ.

Mộc Tử Mạt mang cũng không nhiều đồ, một chút quần áo mùa hè và vài cuốn sách, đã có chút nặng, một người ở trong sân trường loạng quạng, nhìn một chút cột thông cáo " phong thái Giáo sư ", thấy trên cột thông cáo đằng trước một cái khuôn mặt quen thuộc, thế nhưng dừng bước từ lúc nào chẳng biết, tỉ mỉ nhìn giới thiệu vắn tắt phía dưới, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, thật không nghĩ tới Ôn lão sư lại có thể là một danh giáo tốt nghiệp "Hải quy" Australia, lại nghĩ đến ngày thường tác phong của ông cực kỳ khiêm tốn, đối với người lão sư này càng thêm kính nể.

Xã hội phù phiếm công danh lợi lộc này, xoay chuyển nghìn lần , đã có người duy nhất một lòng thanh liêm, hoa mà không khô, đúng là hiếm thấy.

Càng đi về phía trước càng đến gần đại sảnh lầu một của trường học, Mộc Tử Mạt nghĩ đến buổi trưa Chu Lệ Hân đề cập qua với cô về triển lãm văn hóa trường học, đem túi xách từ tay trái đổi đến tay phải, vuốt vuốt cổ tay ẩn ẩn không còn cảm giác, chậm rãi hướng về phía trước đến gần.

Bởi vì là thứ bảy, học sinh cấp hai trường số 1 cũng không ở trường học, cho nên mới nhìn triển lãm cũng không có nhiều người. Mộc Tử Mạt nhìn chung quanh một chút, đều là những người không quen biết, để túi xách xuống, cũng có hứng thú mà thưởng thức.

Triển lãm văn hóa lần này phần lớn tác phẩm là thư pháp, hội họa cùng điêu khắc, mặc dù đều là xuất từ tay học sinh, tính nghệ thuật không đãng nói, cũng rất có thể xem tính chất.

Mộc Tử Mạt ở trước một cái kết cấu mô hình tế bào thật lớn lưu luyến quên về, vật thể màu xanh biếc, hình ảnh tuyến lạp thể bị miêu tả sinh động, cũng không mất thú vị, làm cho người ta để lại ấn tượng sâu sắc, ngay cả cô học môn khoa học xã hội cũng đã ở trong bất tri bất giác nhớ tên gọi của bọn nó, cấu tạo và chức năng.

Đi tới đi lui, ánh mắt của Mộc Tử Mạt bị một mô hình giữa đại sảnh hấp dẫn, nhớ tới trong lớp họ hình như cũng có một nhóm nhỏ chế tạo chính là loại mô hình kiểu này, cầm