
ên thời thượng, bà ta hoảng sợ không biết làm sao. Cũng may người qua đường gọi xe cứu thương, Dương Thanh Thanh được đưa vào phòng cấp cứu bệnh viện.
May mà Dương Thanh Thanh chỉ bị thương ngoài da, nhưng khi ngã từ trễn e xuống bị đụng vào đầu, bác sĩ nói có thể sẽ bị chấn động não, muốn cô nằm viện hai ngày quan sát một chút.
Dương Thanh Thanh sao có thể đồng ý, cha cô còn nằm trong bệnh viện đó! Huống chi nếu cô không đi làm, có thể sẽ không có cách nào gánh được tiền thuốc men của cha.
“Đừng ngăn cản tôi, tôi muốn thăm ba tôi!” Dương Thanh Thanh giãy dụa trên giường.
Người ngăn cản cô y tá trong bệnh viện cùng người phụ nữ trung niên đụng phải cô.
“Cô à, cô cũng đừng cậy mạnh. Cô nếu có cái gì không hay xảy ra, tôi sẽ gặp phiền toái” Lâm Lan Anh tức giận nói. Tuy rằng là bà lái xe không cẩn thận đụng phải người ta, nhưng cô gái trước mắt này không quý trọng thân thể mình như vậy, chẳng may cô ta xảy ra chuyện gì, bà chỉ sợ cũng khó thoát khỏi liên lụy.
“Cô để cháu gặp ba cháu đi làm! Ông ấy nằm trong viện này, để cháu nhìn ông ấy, cháu sẽ ngoan ngoãn trở về” Dương Thanh Thanh đã không có khí lực đọ sức với bọn họ.
Lâm Lan Anh hừ một tiếng. Tại sao nhà này xui xẻo như vậy, tất cả vào bệnh viện? Bà xoay người không nói một lời. Tiếp cận người ốm yếu như vậy, cẩn thận chính mình cũng bị ốm yếu theo!
Cô y tá bên cạnh nỗ lực trấn an Dương Thanh Thanh, “Cô bình tĩnh lại, tôi sẽ dìu cô đến phòng bệnh của cha cô”
Dương Thanh Thanh vừa nghe lập tức an tĩnh lại không hề tranh cãi ầm ĩ.
“Ba tôi ở phòng 512, xin cô mau dẫn tôi đi qua đi! Lâu như vậy không thấy tôi, ông ấy sẽ lo sợ”
Cô y tá quả nhiên giúp cô tìm một chiếc xe lăn, sau khi đỡ cô ngồi xuống, chuẩn bị đẩy cô đến phòng 512.
“Này! Cô đã tỉnh lại, chúng ta đến nói chuyện trách nhiệm và bồi thường đi!” Giọng điệu của Lâm Lan Anh Anh ngang ngược. Bà ta cũng không có nhiều thời gian để phí phạm ở bệnh viện với cô. Bà ta đã hẹn bạn để đánh bài, bây giờ lại có thể tới muộn như vậy, bọn họ nhất định sẽ mắng bà.
“Cháu bây giờ chỉ muốn đi thăm cha cháu trước. Cô có thể chờ cháu trở lại không?” Trong lòng Dương Thanh Thanh hiện tại tràn đầy hình ảnh cha nằm trong viện.
“Tôi không có nhiều thời gian phí phạm như vậy!” Giọng của Lâm Lan Anh càng lúc càng không khách khí. “Tôi thật sự rất bận! Bây giờ phải nhanh chấm dứt chuyện với cô, miễn bị lây nhiễm bệnh ốm yếu của nhà cô”
Cô y tá bên cạnh nghe xong cảm thấy bất công thay cho Dương Thanh Thanh, “Vị phu nhân này, đụng vào người ta là bà đó! Bà làm sao có thể không khách khí như vậy? Nếu bà không có thành ý như thế, tôi thay bà gọi cảnh sát đến xử lý chuyện này là được”
Nhìn bộ dáng hung dữ của người phụ nữ kia, nếu bọn họ lén giải hòa, cô gái đáng thương này xác định sẽ chịu thiệt thòi lớn .
“Ai cần cô nhiều chuyện? Quản chuyện của cô đi. Chuyện của chúng tôi chúng tôi tự giải quyết, không cần phiền đến cảnh sát” Vừa nghe cô y tá muốn xen vào việc của người khác nói muốn gọi cảnh sát đến, Lâm Lan Anh nhất thời hốt hoảng. “Cô đi thăm lão cha bất tử của mình đi! Tôi còn có việc phải đi về trước. Ngày mai tôi sẽ bảo người đến nói chuyện bồi thường với cô sau”
Nếu cứ phí phạm thời gian trong này, chúng bạn hẹn đánh bài với bà ta về sau nhất định không để ý tới bà ta. Hẹn đánh bài, đến muộn là tối kỵ, không tới được tội càng nặng hơn.
Dương Thanh Thanh vừa nghe bà ta mắng cha mình là lão bất tử, nước mắt cứ thế tuôn chảy. Cô lại không biết cãi với bà ta như nào, cũng không biết nên đáp lại sự khuất nhục đó như nào nữa, đành phải lay lay tay cô y tá, muốn cô mau dẫn mình rời đi.
“Này! Bà già kia! Bà đưa chứng minh thư cho tôi, chẳng may bà chạy đi mất, cô Dương biết tìm ai lấy tiền bồi thường” Cô y tá nhìn Dương Thanh Thanh nén giận, mình lại phát tác trước tiên. “Tôi chưa thấy qua bà già nào có tâm địa ác độc như vậy!”
“Cô bảo ai là bà già?” Lâm Lan Anh tức giận vô cùng, cũng chuẩn bị chửi ầm lên.
“Ai cãi lại tôi chính là người người đó” Cô y tá cười hì hì nói.
“Cô...”
Lâm Lan Anh nhất thời tức giận, nói cũng không xong.
“Tôi làm sao? Mau giao chứng minh thư ra đây đi! Tôi cũng không muốn nhiều nhìn thấy bà già ác độc như bà một giây nào nữa”
Cô y tá vươn tay về phía Lâm Lan Anh, bộ dáng như kiểu hận không thể để bà ta mau biến đi.
Lâm Lan Anh tức giận lấy hộ chiếu của mình ra, ném vào tay cô y tá.
“Hừ! Cô là đồ ác nữ, lão nương mới không muốn ở trong này thêm một giây nào nữa!” Lâm Lan Anh nghênh ngang đi.
Chuyện bồi thường bảo chồng hoặc con đến một chuyến đi! Bà ta cũng không muốn liếc mắt nhìn người ốm yếu và ác nữ kia thêm một lần nào nữa!
Giao hộ chiếu của bà già kia vào tay Dương Thanh Thanh, cô y tá đẩy cô thong thả đi ra ngoài.
“Cô nha! Đừng thành thật như vậy, bị người ta bắt nạt phải biết đánh trả chứ!” Ngô Y Thuần vừa khuyên bảo vừa đẩy xe. Cô tựa như một cô em gái đáng thương, vẻ mặt thống khổ đáng thương làm cho người ta nhịn không được phải quan tâm đến cô.
“Tôi không biết cãi nhau với người khác như nào” Dương Thanh Thanh nghĩ đến lời dạy bảo của mẹ trước đây.
“Làm người