
ểm Athens. Đêm nay ai có thể ở lại tăng ca ?”
Mới sáng sớm đã tuyên bố tin tức làm người ta chán ghét như vậy, đầu những nhân viên trong văn phòng đều cúi xuống, không ai muốn ngẩng đầu lên.
Hiện nay nơi nơi đều chú ý đến quyền lợi nhân viên, ông chủ muốn nhân viên làm thêm giờ thì phải trả thêm chút tiền. Nhưng công ty này thường xuyên yêu cầu nhân viên tăng ca, mà tiền tăng ca chỉ tăng lên chút đỉnh, thêm chút tiện lợi cho nhân mà thôi, như vậy ai sẽ ở lại tăng ca đây?
Mỗi lần hỏi ai đồng ý ở lại tăng ca, ánh mắt phó phòng nhất định tia về phía Dương Thanh Thanh. Bởi vì chỉ có cô mới đồng ý bỏ ra thời gian, không oán giận nhiều liền thay công ty bán mạng tăng ca.
Quả nhiên, Dương Thanh Thanh giơ tay lên như mọi khi.
Tuy rằng cô cũng không thiếu tiền như vậy, nhưng gửi ngân hàng nhiều một chút có thể khiến cô yên tâm, cho nên chỉ cần có tăng ca, cô nhất định sẽ ở lại. Về phần thư viện, chỉ cần tìm một sinh viên ở lại là được.
Thời gian nghỉ trưa, cô gọi điện thoại về nhà, nói cho cha tối nay phải tăng ca, muốn ông tự nấu ăn, nếu muốn ăn bữa đêm, cô về nhà cũng có thể hấp bánh bao mà ông thích ăn nhất.
“Được, ba có thể tự chăm sóc mình, con không cần lo lắng cho ba” Cha khi tỉnh táo, Dương Thanh Thanh có thể nói là hoàn toàn không có lo lắng muộn phiền. Cô hy vọng cha có thể vẫn duy trì như vậy biết bao nhiêu!
Trước kia ông là người cha từ ái, luôn xoa xoa đầu cô, khen cô rất ngoan ngoãn. Hình ảnh ngày xưa tựa như viên kẹo đường ngọt ngào, khi tiếp xúc với ánh nắng, dần dần tan chảy, tan ra tứ phía.
Sau đó cô lại gọi một cuộc điện thoại mới, nhờ một sinh viên hỗ trợ làm thêm tối nay, sau đến nhà ăn của nhân viên ăn cơm trưa.
Cô hoàn toàn đã quên trong tủ lạnh không có thứ gì để cha làm bữa tối.
*****
Tăng ca bình thường đều phải làm đến hơn mười giờ mới xong.
Đánh xong hóa đơn cuối cùng của nhà xưởng, Dương Thanh Thanh làm công tác kiểm tra cuối cùng, xác định nên số liệu cần đều chuẩn bị tốt, chính là thời gian cô có thể tan tầm.
Thu dọn lại bàn làm việc, Dương Thanh Thanh lết thân thể mệt mỏi đi, sải bước đến xe máy, đi vòng qua chợ đêm mua hai chiếc bánh bao rồi chậm rãi đi về nhà. Nơi ở hiện nay cách công ty không xa, là nơi cô và cha tìm sau khi mẹ gặp chuyện không may. Tiền thuê coi như rẻ, một tháng chỉ cần sáu nghìn tệ, điều kiện cũng không tồi, là nơi thích hợp để cha tĩnh dưỡng.
Dương Thanh Thanh xách bánh bao vui vẻ vào nhà, phát hiện tình hình có chút không thích hợp.
Không có tiếng ồn ào của TV, đèn phòng khách cũng không sáng. Cha lại đi chơi ở nơi khác sao? Đã muộn thế này, ông chắc sẽ không đến nhà hàng xóm ngồi lâu như vậy!
Dương Thanh Thanh đi vào trong phòng cha thăm dò, không có ai. Phòng khách cũng không có người. Chẳng lẽ ông thật sự ra ngoài?
Mãi đến khi cô đi đến phòng bếp, mới nhìn đến cha ngồi trước bàn ăn không bật đèn, khóe miệng vẫn run run, làm cho trái tim cô căng thẳng.
Không thể nào! Hy vọng không phải cha lại phát bệnh...
Dương Thanh Thanh vọt tới bên cạnh cha, nhẹ nhàng chụp bờ vai ông. “Ba, ba có khỏe không?” Tay cô không tự giác cũng run run.
Mắt thấy người thân của mình biến thành bộ dáng hiện tại này, Dương Thanh Thanh cảm thấy rất đau lòng.
Cô vọt tới phòng khách vội vàng gọi điện thoại kêu xe cứu thương, sau khi đưa cha đến bệnh viện, cô ghé vào bên giường phòng bệnh của cha, đôi mắt mệt mỏi khép lại ngủ.
Cô hy vọng đây chỉ là một giấc mộng biết bao nhiêu! Ngày mai tỉnh lại cô vẫn là ngủ trong căn nhà ấm áp của mình, nhìn khuôn mặt tham ngủ của cha vùi trong chăn… Cô nhớ không nên đánh thức cha quá sớm. Tiếc rằng mùi thuốc gay mũi trong bệnh viện không có lúc nào không nhắc nhở cô, cha thật sự phát bệnh .
Một đêm này, cô ngủ rất không an ổn.
*****
Sáng sớm hôm sau, Dương Thanh Thanh đến công ty đi làm. Nhưng cô đã dặn y tá, nhờ bọn họ chăm sóc cha nhiều hơn, nếu như có tình huống khẩn cấp, lập tức gọi điện thoại đến công ty báo cho cô.
Bác sĩ sớm nói qua với cô, bệnh của cha là chứng si ngốc của tuổi già, chứng bệnh này là rất khó chữa khỏi. Bác sĩ đề nghị cô đưa đến cha đến viện dưỡng lão đi, bởi vì cô ban ngày và buổi tối đều phải làm việc, căn bản không có cách nào chăm sóc tốt cho cha, nếu như đưa đến viện dưỡng lão, ít nhất còn có người có thể coi chừng ông, sẽ không xảy ra nguy hiểm.
Nhưng cô rất luyến tiếc!
Nghe qua nhiều vụ ngược đãi người già như thế, cô tình nguyện để mình vất vả một chút, cũng không muốn đưa cha mình đến nơi đó chịu khổ.
Nhưng trước kia cô an tâm để cha ở nhà một, là vì thần chí cha còn thanh tỉnh có thể chăm sóc cho mình. Bây giờ cha biến thành như vậy, cô nên làm cái gì mới tốt đây?
Dương Thanh Thanh không có cách nào tập trung tinh thần vào làm việc, sau khi tan tầm lập tức chạy tới bệnh viện thăm cha.
Mưa phùn khăp cả khu phố, tầm mắt mơ hồ không rõ. Dương Thanh Thanh đội mưa cẩn thận lái xe, bất ngờ lại chiếc xe ô tô siêu tốc phía sau đụng phải. Cô hét thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Sau khi khẩn cấp sắp xếp gọn gàng rồi dừng lại xe, đẩy cửa xuống xe là một người phụ nữ trung ni