Snack's 1967
Nụ Hôn Của Sói

Nụ Hôn Của Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322524

Bình chọn: 10.00/10/252 lượt.

hau.

Tiếng nhạc cạnh đó vẫn đang du dương...

Nếu nói rằng, tất cả đều là ý trời, tất cả đều là số mệnh, thì chung quy lại tất cả đã được an bài.

Liệu có thể yêu thêm một ngày, có thể nhìn thêm một lúc, có thể tổn thương ít đi một chút.

Nếu nói rằng, tất cả đều là ý trời, tất cả đều là số mệnh, thì không ai có thể tránh được.

Sống không tình yêu, cuộc sống sẽ thế nào...

Đây là nụ hôn đầu của cô, mối tình đầu của hắn. Ký ức về một tình yêu ngọt

ngào, đẹp đẽ bắt đầu từ cái ngõ nhỏ tối om đó, bắt đầu từ góc tường đầy

rêu mốc đó. Tình yêu nồng nàn của họ cũng bắt đầu từ khoảnh khắc môi và

lưỡi giao hòa, không thể tự thoát ra được...

Khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, hắn gục đầu vào vai cô thở mạnh, trái tim còn loạn nhịp hơn

cả cô. Tay trái hắn chầm chậm vuốt mái tóc cô, ánh mắt đầy ham muốn...

Tay phải lần đến khuy áo trên bộ cảnh phục của cô...

“Không được!” Cô tìm lại được lý trí ở thời khắc quan trọng nhất, đẩy An Dĩ Phong ra, run rẩy nói. “Anh... thật bỉ ổi!”

An Dĩ Phong lấy hai tay xoa xoa mặt, bình tĩnh lại.

Giọng hắn gấp gáp: “Chiều mai hai giờ, bến tàu A, đưa theo nhiều người đi, chú ý cẩn thận.”

Cô gọi với lại khi hắn đang định rời đi: “An Dĩ Phong chúng ta...”

Hắn quay lại, nhìn cô: “Anh biết em sẽ không chấp nhận anh. Chỉ cần anh yêu em, với anh thế là đủ!”

Hắn đã đi khỏi cái ngõ nhỏ tối om ấy rất lâu rồi nhưng cô vẫn dựa vào

tường, không muốn rời đi. Hắn nói đúng, hắn thôi không bỡn cợt thì cô

không thể kháng cự lại được! Trên người cô vẫn lưu lại mùi cơ thể hắn,

bờ môi cô vẫn vương lại hơi thở ấm áp của hắn. Cô cười cay đắng: “An Dĩ

Phong, tại sao anh không là một kẻ ăn mày, một tên trộm, hoặc “trai bao” cũng được, tại sao anh lại là đối tượng truy lùng số một của cảnh

sát...”

Khi cô xin chuyển đến khu vực này, bố cô đã nói: Đây là nơi mà phụ nữ không nên đến. Bây giờ thì cô đã tin.

Cô không nên đến đây, không phải bởi vì tỷ lệ cảnh sát bị tử vong ở khu

vực này rất cao, mà bởi vì ở đây có một người đàn ông quá mạnh mẽ, gợi

cảm, hấp dẫn đến mê người!

Một tuần trôi qua, An Dĩ Phong ngày nào cũng đi đi lại lại bên ngoài sở cảnh sát, nhưng

hắn không vào. Từ sau hôm hôn cô cuồng nhiệt đến mức gần như không thể

kiềm chế nổi bản thân, hắn không gặp lại cô, gọi điện cô cũng không nhấc máy. Lần đầu tiên hắn nghiêm túc tự hỏi: “An Dĩ Phong, mày như thế thật sao?”

Hắn không biết, thực sự không biết. Hắn chưa bao giờ nghĩ

đến một tình yêu vĩnh hằng, sông cạn đá mòn. Hắn chỉ muốn trêu cho cô

cười, chọc cho cô giận, nhìn cô nhẹ nhàng khi mặc váy và nghiêm trang,

lạnh lùng khi mặc cảnh phục. Thế là đủ rồi!

Nhưng sau nụ hôn cuồng nhiệt đó, khát khao có được cô lại càng mãnh liệt hơn, hắn muốn nhiều hơn thế!

Buổi chiều, hắn nhận được điện thoại của Hàn Trạc Thần. Hàn Trạc Thần nói,

để chúc mừng sinh nhật hắn, trước đó một ngày anh ta đã đuổi May đi và

lôi đại ca vừa mới mắc vào bẫy tình ra khỏi nhà, để hắn có một ngày sinh nhật đáng nhớ nhất. Và đương nhiên, An Dĩ Phong nhất định phải uống đến say mèm...

Tắt điện thoại, hắn dẫn mấy anh em đến hộp đêm. Vừa

đi đến cửa, hai tên cảnh sát chặn hắn lại, rút tờ “Lệnh bắt giữ” ra

trước mặt hắn.

“An Dĩ Phong, anh bị tình nghi là người sát hại ông XXX, quốc tịch Trung Quốc, mời anh về sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra.”

“Mẹ kiếp, chúng mày không có việc gì làm, cũng không cần biết người khác có bận hay không à? Cái vụ án từ đời nào rồi còn điều tra gì nữa?”

“Xin lỗi, mời anh đi theo chúng tôi.”

Hai cảnh sát liền lôi còng số 8 ra, định còng tay hắn lại.

“Đợi đã! Đưa lệnh bắt giữ và thẻ cảnh sát ra cho tôi xem.”

Dân xã hội đen như hắn làm gì cũng phải hết sức cẩn trọng, không thể dễ

dàng đưa tay cho người khác còng được, nhỡ may đó là hai tên cảnh sát

giả mạo thì cái mạng nhỏ của hắn coi như tiêu đời.

Hắn cầm thẻ

cảnh sát lên đối chiếu với mặt họ, nhìn cái dấu đỏ chống giả mạo, rồi

xem lệnh bắt giữ, mục ký tên phía dưới hiện rõ ba chữ: Tư Đồ Thuần.

Vừa nhìn thấy ba chữ này, hắn như “mở cờ trong bụng”, chủ động đưa tay ra

để họ còng: “Đồng chí cảnh sát, phiền anh nhanh nhanh cho.”

Hắn vội vàng đi hẹn hò...

Hắn nhanh chóng được đưa đến phòng thẩm vấn. Tư Đồ Thuần đã ngồi đợi hắn.

Mấy ngày không gặp, trông cô càng xinh ra, ngay cả đến vài sợi tóc vén

trên trán trông cũng thật dễ thương. Hắn hưng phấn ngồi xuống phía đối

diện, nhìn cô chăm chú.

Hai cảnh sát kia mở còng cho hắn. Sau khi họ rời đi, hắn lập tức nói: “Nhớ anh à? Hẹn gặp mà cũng chẳng báo trước một câu, người ta còn chưa kịp chuẩn bị gì này.”

Cô cúi nhìm

chăm chú vào biên bản thẩm vấn, giọng có chút lạnh lùng nhưng không xa

cách: “An Dĩ Phong, giỡn với chúng tôi thích lắm phải không? Bọn chúng

không hề có bất cứ hành động mua bán phạm pháp nào...”

“Em không

nói thì anh quên mất!” An Dĩ Phong cười nham hiểm. “Em có biết là tên

súc sinh đó phải đổ mất ba triệu tiền hàng xuống dưới biển không? Ha ha, nghe nói là sau khi người của bọn em rời đi, bọn chúng tức sôi máu!”

“Không thể nào, chúng tôi hành động rất bí mật!”

“Thuần... Em quá ngây thơ rồi. Nếu tên đó