
ảo, chúng ta kết hôn đi, được
không em?”.
Đây không phải là lần đầu tiên cô được nghe người khác
cầu hôn.
Bữa tối dưới ánh nến, hoa hồng, anh chàng học khóa
trên ngồi trước bàn ăn từ từ mở chiếc hộp nhỏ bọc nhung, ánh mắt đầy mong đợi.
Câu trả lời của cô là gì?
Xin lỗi, em không muốn kết hôn, em là người theo chủ
nghĩa độc thân.
Cuối cùng trước khi kéo cửa bỏ đi, anh ta đã hét lên
với cô đầy tức giận: “Chủ nghĩa độc thân? Cô không phải dùng cái cớ vớ vẩn đấy
để từ chối tôi, Diệp Tề Mi, tôi sẽ đợi xem cả đời này cô có kết hôn hay
không!”.
Dường như là chuyện xảy ra từ kiếp trước lúc này lại
hiện lên rõ ràng trong trí nhớ của cô.
Cô nên trả lời thế nào đây? Kẻ cướp của cô, người đàn
ông mang lại niềm vui, mang lại nước mắt cho cô.
“Chí Đông…”. Giọng cô mềm mỏng, đưa tay ra đẩy nhưng
anh nhất định không buông.
“Em hãy nhận lời anh trước đã”. Anh cương quyết.
Vừa tức lại vừa buồn cười, làm gì có ai lại cầu hôn
như thế chứ? Thế này gọi là bức hôn thì đúng hơn.
Muốn vùng vẫy tìm lại chút tự do, nhưng ngực người đàn
ông này sao mà ấm áp thế, như làm tan chảy cơ thể, trái tim cô. Cô hơi cúi đầu
xuống, vừa đúng tầm dựa vào vai anh, ảo ảnh hiện ra trước mắt, quá khứ và tương
lai đan xen nhau lướt qua, suy nghĩ cuộn lên trong đầu, cô nên tự hào mới phải,
bởi đã thu phục được một con đại bang.
“Bảo Bảo!”. Anh bắt đầu thấp thỏm, ôm cô chặt hơn.
“Anh thật sự biết là mình đang nói gì chứ?”. Cô xác
nhận lại một lần.
Ấm ức, anh nhíu mày: “Anh đang cầu hôn, tiếng Trung
nói vậy không đúng sao? Em cũng biết tiếng Trung của anh không tốt, vậy anh nói
bằng tiếng Anh nhé”.
Cô muốn cười nhưng phải kiềm chế không bật thành
tiếng, mái đầu gục xuống vai anh khẽ gật nhẹ.
Thành Chí Đông nghi ngờ tri giác của mình có vấn đề,
anh buông cô ra dùng tay giữ chặt hai vai và nhìn thẳng vào mắt cô không chịu
rời.
Vừa tách khỏi anh Diệp Tề Mi liền bừng tỉnh, cô nhướn
mày: “Anh đừng quá kích động, tối nay gặp nhau rồi nói tiếp”.
Hả? Trả lời kiểu này sao? Thành Chí Đông chưng hửng.
Diệp Tề Mi ruột nóng như lửa đốt vội vàng tới văn
phòng, trợ lý Tiểu Mai đang đứng đợi ở cửa, nhìn thấy cô vừa thở phào vừa chạy
tới: “Luật sư Diệp, em lại cứ tưởng chị lại xảy ra chuyện gì”.
Thành Chí Đông cũng nhảy xuống xe, đưa tay kéo cô lại
từ phía sau, “Em đừng đi nhanh như thế, cẩn thận kẻo ngã”.
“Em đã lớn rồi”. Nhanh chóng lấy lại phong thái thường
ngày, Diệp Tề Mi giật tay từ chối.
“Nhớ ăn cơm trưa, chiều anh đến đón em”.
“Anh? Đợi anh xong việc thì em đã bò được về nhà rồi”.
Bị cô chọc giận, anh lớn tiếng: “Anh đã nói đến đón
em, có được không hả?”.
Đã quen với tính cách của anh nên không đợi Thành Chí
Đông nói hết, cô vội đưa tay bịt chặt tai, Tiểu Mai đứng bên cạnh thất sắc,
tình huống này… cô lén cắn ngón tay, đau mà, không phải mơ.
Cuối cùng quý ngài kẻ cướp cũng đã rời đi, Diệp Tề Mi
quay người bước nhanh lên lầu, Tiểu Mai cố gắng đuổi theo phía sau: “Luật sư
Diệp, không cần vội nữa, cô Ân đó đã đi rồi”.
Bước chân chậm lại, cô thở dài: “Vậy sao? Phải chờ lâu
như vậy cô ấy tức giận cũng đúng thôi, vậy tôi lên trên gọi điện xin lỗi rồi
tới chỗ cô ấy vậy”.
“Không phải đâu chị, cô ấy không tức giận, chỉ nói là
không khỏe nên về trước. À phải rồi, cô ấy còn nói chút nữa sẽ cho lái xe tới
đón chị tới nhà cô ấy nói chuyện”.
Đã bước vào trong thang máy, nghe thấy vậy Diệp Tề Mi
quay sang hỏi: “Lái xe?”.
“Vâng”. Tiểu Mai gật đầu rất mạnh, vẻ mặt cô nàng mơ
màng: “Cô Ân đó rất có khí chất, ăn mặc cũng đẹp, chị gặp là biết thôi”.
Vậy sao? Tiểu Mai làm việc với cô đã vài năm nay rồi,
nhưng quý bà quý cô giàu sang gặp không ít, hiếm khi nghe thấy cô ấy khen ngợi một
cô gái mới chỉ gặp mặt một lần, Diệp Tề Mi vừa nhún vai vừa ra khỏi thang máy,
vào thẳng văn phòng mở máy tính tìm tài liệu.
Vừa mở được giấy ủy quyền mới nhận tuần trước, điện
thoại nội bộ reo vang, giọng Tiểu Mai vang lên: “Luật sư Diệp, lái xe của cô Ân
đến rồi, em yêu cầu anh ta đợi nhé?”.
Cô đọc lướt qua những nội dung chính hiện lên trên màn
hình, rất đơn giản, chỉ có một điểm khiến cô hơi nhíu mày, thì ra việc li hôn
là do bên nữ chủ động đề nghị, cô Ân này quả thật rất khác người.
Cô cúi đầu trả lời trợ lý: “Nói với anh ta chị xuống
ngay”.
Nói xong, cô gập máy tính lại, chiếc tủ đứng trong
phòng treo sẵn áo vest, cô khoác vào, lúc bước ra ngoài đưa tay lên vén tóc ra
sau tai.
Cô Ân đặc biệt khác người đó có chút khiến cô kì vọng.
Là một nữ tài xế, lúc lái xe đeo găng tay trắng, không
nói lời nào.
Diệp Tề Mi cũng đang có điều phải suy nghĩ, mắt cô
nhìn ra ngoài cửa sổ thẫn thờ.
Chiếc xe lao thẳng về phía ngoại ô thành phố, một màu
xanh mướt lướt qua, chạy dọc theo bên đường là một dòng sông trong mát, không
khí thật dễ chịu, cô hạ cửa kính xuống một chút, hít một hơi thật sâu.
“Cẩn thận gió lớn”. Cô tài xế nhắc nhở, cẩn thận giảm
tốc độ xe.
“Cô Trương, xin lỗi, tôi sẽ đóng lại ngay”.
Phía trước có tiếng cười nhỏ, “Nghe những lời đó tôi
thật sự thấy không quen, luật sư Diệp không cần khách sáo, cứ gọi tôi