
au lòng không? Nếu con tổn thương
vĩnh viễn, ba mẹ sẽ lại yêu nhau lần nữa chứ?”
“A, anh cũng đã đọc sao?”. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, nụ
cười rạng rỡ hơn.
Anh cũng cười: “Vâng, nhưng tôi không ấn tượng với
cuốn đó bằng cuốn Hòn Đá Xanh”.
“Hòn Đá Xanh,
nỗi nhớ rung chuyển đất trời…”. Cô đọc một câu, sau đó tiếp tục cần dao nĩa
lên, vừa ăn vừa bổ sung: “Tôi ấn tượng nhất cuốn Cõng
con voi đi làm.”
Đều không phải là những người quá bi lụy, nói tới đây
cả hai phá lên cười.
Lúc thanh toán Diệp Tề Mi một tay lấy ví rất tự nhiên,
tay kia ngăn Lận Hòa nói: “Coi như để tôi cảm ơn anh đã mời tôi xem vở múa,
đừng có tranh với tôi nữa.”
Hành động của cô rất kiên quyết, Lận Hòa cũng đành
chịu.
Về đến nhà đã gần mười một giờ, cô vào phòng tắm vừa
cởi xong quần áo thì có chuông điện thoại reo. Cô vơ vội chiếc khăn tắm quấn
lên người rồi chạy ra người, cầm điện thoại rồi lại quay vào phòng tắm, nhìn
thấy số cô liền bật cười: “Muộn thế rồi, có chuyện gì thế?”
Thành Chí Đông cười: “Em còn chưa ngủ à?”
“Ngủ rồi thì nghe điện thoại của anh thế nào, em vừa
về tới nhà.”
“Vừa về nhà?”. Anh ngập ngừng sau đó hỏi dồn: “Sao
muộn vậy?”
“Vừa rồi đi ăn với bạn.”
“Ồ, quý ông đó sao?”. Anh cười lớn.
“Đúng, đúng là quý ông đó. Anh nói xong chưa? Em phải
đi tắm, lạnh quá”. Cô muốn cúp máy.
“Bảo Bảo”. Anh thì thầm, giọng trầm ấm: “Anh nhớ em,
rất nhớ.”
Tay cô túm chặt khăn tắm,
đứng trân trân trước gương, chỉ thấy ánh mắt mình dịu dàng hơn.
Chuyến bay tối thứ sáu, Thành Chí Đông vừa bước ra đã
nhìn thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế dài màu bạc cúi đầu lật xem tài liệu rất
chăm chú.
Thành Chí Đông bước nhanh về phía cô, vừa cười vừa
nựng: “Bảo Bảo”.
Diệp Tề Mi vừa ngẩng lên đã bị anh hôn vào má một cái,
tập tài liệu bị cái ôm của anh ép bẹp dí.
Diệp Tề Mi vội vàng cứu đống tài liệu, vừa cười vừa
đẩy anh ra: “Kẻ cướp, anh đè lên tài liệu của em rồi.”
Làm sao mà để ý được nhiều như thế, đã hai tuần không
gặp, anh nhớ cô đến phát điên.
Trước khi lên máy bay anh gọi điện cho cô, cô lại chủ
động nói sẽ ra đón, anh vui tới mức cho phép lái xe về nghỉ mặc dù anh ta đã đi
được nửa đường, anh hậm hực ước gì máy bay mọc
thêm một đôi cánh nữa.
Lúc lên thấy anh chuẩn bị mở cửa ghế lái phụ, Diệp Tề
Mi can ngăn: “Anh còn mệt không? Để em lái”.
“Anh lái”. Anh đã bắt đầu đẩy ghế ra
phía sau.
Không tranh cãi với kẻ cướp nữa, Diệp Tề Mi cúi đầu
ngồi vào ghế phụ. Anh nhẹ nhàng thành thạo chuyển sang đường cao tốc, phóng như
bay trên đường.
Đối diện với nhà hàng là bãi cỏ lớn, vào các buổi tối
mùa hè tiếng nhạc rộn rã không ngừng, rất nhiều người ra đó chọn chỗ đất trống
làm sàn nhảy.
Ăn xong hai người đi qua đó lấy xe, từng đôi từng đôi
nhảy rất say sưa, đều là các bác tuổi trung niên đầu đã điểm bạc, vừa xoay nhịp
nhàng theo điệu nhạc vừa cười tươi hết cỡ.
Cảm thấy quá ngưỡng mộ, Diệp Tề Mi mỉm cười: “Họ thật
vui vẻ.”
“Chúng ta cũng có thể như thế”. Anh nhướn mày, vòng
tay ôm chặt eo cô, xoay một vòng.
Nụ cười mỉm biến thành nụ cười hết cỡ, cô gục đầu vào
vai anh.
Họ ra khỏi đám đông, con đường rợp bóng cây được trang
trí đèn sáng lấp lánh, chân như đang bước trên dòng
sông bạc.
Anh vẫn ôm chặt eo cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt
gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt sáng rực.
Khóe miệng cô cong lên, tốt quá, hai chúng ta làm cho
nhau vui vẻ.
Sáng hôm sau rời khỏi giường thì đã gần mười giờ,
không phải cô không muốn dậy sớm… nhưng cuối tuần, hang ổ của kẻ
cướp có luật lệ của kẻ cướp.
Hậu quả của việc say đắm nồng nàn là giờ ăn sáng và ăn
trưa bị anh tiêu diệt. Thành Chí Đông vừa cười vừa đưa cốc sữa cho cô: “Xin
lỗi, lần sau anh sẽ kiềm chế.”
Kiềm chế thế nào? Diệp Tề Mi nhớ lại cuộc giao tranh
ác liệt lúc sáng sớm nhưng nếu mỗi lần đều mãnh liệt đến chết đi sống lại như
thế, cô sợ có ngày mình sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống mất.
“Như vậy sẽ rất phiền, em phải uống thuốc tránh thai
khẩn cấp.”. Cô nhíu mày lườm anh một cái.
Còn lườm nữa? Anh mỉm cười, đặt cốc sữa xuống, thò tay
bẹo má cô: “Được rồi mà, anh đã nói xin lỗi rồi, sẽ không có lần thứ hai, ok?”
Vốn định ca cho anh một bài, nhưng lúc này anh rất dịu
dàng, tươi cười nhẹ nhàng an ủi cô.
Nhìn bộ dạng nô tài của anh, Diệp Tề Mi không kìm được
bật cười, cô đưa tay nắm chặt tay anh, áp má vào đó, rồi dịu dàng hôn vào lòng
bàn tay anh.
Buổi chiều sắc trời có vẻ âm u, Thành Chí Đông nhận
được điện thoại, sân golf bên bờ biển khai trương, mấy người bạn mời anh tới
phát bóng khai mạc buổi lễ.
Anh nhiệt tình nhận lời rồi kéo cô lên xe.
“Em mệt.” Cô chỉ nói gọn một câu.
Đúng là rất mệt. Gần đây cô rất đau đầu về một vụ án,
hai vợ chồng nhà đó đều kiên quyết giành quyền nuôi con, có cả tài sản ở nước
ngoài, chỉ nguyên việc đi thu thập chứng cứ thôi cũng
vất vả không khác gì việc đào núi lấp biển.
Tinh thần đang rất tệ giờ lại bị anh “giày vò” một
trận lại càng mệt mỏi hơn.
Hơn nữa cô củng không có hứng thú với việc chơi golf,
đi cũng chẳng để làm gì.
“Ngủ nữa sao?”. Anh đưa tay ra véo má