
bĩu môi, sau đó kể lại toàn bộ.
“Chuyện là như vầy, Bùi bá phụ hôm kia xuất môn, nhưng không thấy
quay trở về. Lúc trước bá phụ cho dù xuất môn muộn thì cũng vẫn về đúng
giờ. Về sau chúng ta chờ mãi,phát hiện có điều gì đó không đúng, sau đó
đi tìm thì đã không còn kịp rồi.” Tô La mấp máy môi, lại tiếp tục nói hết: “Ngay từ đầu chúng ta cũng chỉ cho là Bùi bá phụ có chuyện khẩn yếu tình muốn làm, dù sao cũng là bậc tiền bối lão niên, chúng ta sao dám canh giữ
được! Về sau có một phong thư đưa đến trong cốc chúng ta, chúng ta thế
mới biết, Bùi bá phụ bị người ta mang đi!”
“Bị người mang đi? Ai?” Hoặc nói, ai có bản lãnh đó? Chẳng lẽ
lại là người của hoàng tộc? ~ Bùi Mạch Ninh vừa nghĩ như vậy, không khỏi cau chặt mày, chẳng lẽ nàng lần trước giáo huấn bọn họ vẫn chưa đủ?
“Ừ, chính là phong thư này.” Nói rồi, Tô La chuyển phong thư kia cho Bùi Mạch Ninh, cho dù là một manh mối nhỏ nhoi cũng không bỏ qua.
‘Bình an, chớ niệm.’
Đây là bút tích của Bùi chính Vũ, nhưng mà dựa theo này cách nói, Bùi Chính Vũ ít nhất cũng đang có vẻ an toàn. Nếu chỉ có mấy chữ như vậy
thì cũng khó trách những người này đều hết đường xoay xở, từ đầu liền
tìm không ra người.
“Chúng ta cũng đã phái người đi tìm đến những nơi trước kia phụ thân từng đến. Nhưng mà hiện tại vẫn chưa có tung tích.” Bùi Mặc Vân thở dài, hai đấm nắm chặt, cũng không miễn có chút bận tâm.
Cắn cắn môi đỏ, không nghĩ tới vừa về đến liền gặp chuyện này, thừa
dịp mọi người xoay sở đủ đường, Bùi Mạch Ninh lặng lẽ đi vào phòng
trong, triệu hồi du hồn Địa phủ đến để hỗ trợ tìm kiếm tung tích Bùi
Chính Vũ.
Chuyện tìm người vẫn tiếp tục nhưng Bùi Mạch Ninh cũng chưa từng quên chuyện độc tố trong người Tư Không Thu Trạm. Nàng không lãng phí một
chút thì giờ, để cho Bùi Mặc Hải kiểm tra cho hắn.
“Ồ?” Bùi Mặc Hải ngạc nhiên la lên, hồ nghi nhìn lại Tư Không
Thu Trạm. Dưới ánh mắt chăm chú của Tư Không Thu Trạm, Bùi Mặc Hải chậm
rãi mở miệng: “Thật đúng là kỳ quái! Trong cơ thể không có nửa điểm độc tố, giống như là bị tinh lọc, không còn một chút nào.”
Edit: Meimoko
Nghe Bùi Mặc Hải nói, Tư Không Thu Trạm trong phút chốc nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù biết Bùi Mạch Ninh cũng không phải phàm nhân, hắn
vẫn lo lắng độc tố này sẽ có thể làm thương tổn đến nàng.
“Nhưng mà, ta thật sự rất tò mò, các ngươi làm sao có thể tinh lọc hết độc tố này.” Đôi mắt của Bùi Mặc Hải sáng lên, hắn dù sao cũng là thầy thuốc nên
đương nhiên cảm thấy hứng thú với mấy chuyện thần kỳ như thế này.
Bất quá, thật đáng tiếc là ngay cả Tư Không Thu Trạm cũng không biết
như thế nào đành bất đắc dĩ lắc đầu. Bùi Mặc Hải thất vọng, hai mắt ảm
đạm hạ xuống.
Bùi Mạch Ninh ở bên lặng yên không tiếng động. Kỳ thực, nàng có thể
đoàn được ra, chắn chắn là do tà khi trong cơ thể Tư Không Thu Trạm đã
ăn sâu vào. Việc hắn trở thành Ma Vương tân nhiêm, độc tố trong cơ thể
chẳng lẽ lại thắng được tà khí Ma Vương của hắn sao? Đáp án đương nhiên
là không. Bởi lẽ, độc tố bị tà khí hấp thu không còn một mảnh, ngược lại còn trở thành một phần sức mạnh trong người hắn.
Mỉm cười, ít nhất cũng có một chuyện tốt như vậy sao?
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm liền có một người lén vào trong Cốc đặt
một phong thư mà thần không biết quỷ không hay. Phong thư này là do đám
hầu tinh mang vào.
Mọi người khi nhìn thấy phong thư này, biểu tình của mỗi người đều
không đồng nhất, nhưng nói chung sắc mặt ai nấy đều không tốt chút nào.
Bùi Mạch Ninh vàTư Không Thu Trạm vừa bước vào trong đại sảnh liền
thấy được một cảnh tượng như vậy, rất giống như có người vừa đến càn
quét hết gia sản của nhà họ đi.
“Thế nào?” Bùi Mạch Ninh nghi ngờ lên tiếng hỏi, bộ dạng này so với ngày ngày hôm qua cũng không khác nhau là mấy.
“À….” Tô La gãi gãi đầu, hơi xoắn xuýt đem thư đưa cho Bùi Mạch Ninh.
Bùi Mạch Ninh hồ nghi mở thư ra, chẳng lẽ lại là do phụ thân viết ?
Thẳng một mạch xem xong nội dung phong thư, Bùi Mạch Ninh theo phản
xạ có điều kiện mà gập phong thư lại. Sau đó, nàng liếc mắt nhìn người
mặt không chút thay đổi bên cạnh. Bởi vì nàng nhìn chăm chú vào mình,
sắc mặt Tư Không Thu Trạm lập tức hiền hòa, nhu tình mật ý.
Giấu quyền ho nhẹ một tiếng, Bùi Mạch Ninh âm thầm trừng mắt nhìn
những tên đứng xem kịch vui kia, ảo não vo bức thư thành một cục.
“Như thế nào?” Tư Không Thu Trạm cảm giác được nàng có điểm gì đó không thích hợp, nghi ngờ hỏi ra tiếng.
Bùi Mạch Ninh cười khan một tiếng. Lúc này nàng thật muốn trong tay mình có thứ gì đó để đánh xuống cho hả giận.
Tư Không Thu Trạm nheo đôi mắt màu hổ phách lại, hồ nghi nhìn nàng,
lại thấy nàng siết chặt tay lại, ánh mắt của hắn lóe sáng. Thừa dịp Bùi
Mạch Ninh chột dạ, hắn một phen đoạt lấy bức thư trong tay nàng.
Bùi Mạch Ninh kinh ngạc, lập tức âm thầm nuốt nước miếng, theo phản xạ có điều kiện mà lui ra phía sau hai bước.
Quả thực, một lúc sau liền thấy sắc mặt Tư Không Thu Trạm càng lúc
càng khó nhìn, lạnh lùng trên mặt giống như phủ trên một tầng sương
lạnh, lạ