Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Nữ Cầm Đồ Của Ác Hoàng Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322192

Bình chọn: 8.00/10/219 lượt.

ách khí hướng Nguyên Dắng đánh tới......

“Phanh” một tiếng, Nguyễn Chân Chân vẫn chưa kịp nhảy nhót bị mình đã trả thù thành công, ngược lại khiếp sợ nhìn người nam nhân mình một chưởng đánh bay, ngã xuống đất không dậy nổi.

Có lầm hay không? Hắn, hắn lại không biết võ công? Dọc theo đường đi, nàng nhận định hành vi cử chỉ phóng đãng vô lương của công tử nhi, chắc chắn sẽ có một chút công phu, bằng không sao có thể cả gan làm loạn như thế? Nhưng mới vừa rồi, lòng bàn tay nàng vừa chạm đến thân hình hắn, rõ ràng là một người chưa bao giờ tu luyện qua nội công tâm pháp!

Chột dạ, hoảng loạn, nghi hoặc, còn có một chút hối hận nháy mắt nảy lên trong lòng. Nàng so với ai đều rõ ràng hơn, sức lực một chưởng vừa rồi có bao lớn, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.

“Công tử!” Hai tiếng kêu to chỉnh tề như nhất, vang vọng phía chân trời.

Tiếp theo, hai đóa cúc hoa không bao giờ hiền hòa nữa, giống như lệ quỷ của địa ngục đến đòi mạng. Một người nhanh chóng chạy về hướng Nguyên Dắng, một người khác đằng đằng sát khí hướng Nguyễn Chân Chân công kích, khí thế hung hãn, quả thực làm người ta líu lưỡi.

“Dừng tay! Không được đả thương nàng......” Nguyên Dắng từ trên đất ngồi dậy, một tay nhấc thân mình, một tay ôm ngực, hơi thở mong manh, ý tứ lại hiểu được rõ ràng.

“Công tử! Nha đầu chết tiệt này đã đả thương ngài, dù nàng ta có chết một vạn lần cũng không đáng tiếc!” Bị gọi lại, lão đầu tuy rằng không phục, cũng không dám làm ngược lại ý của chủ nhân, chỉ phải trừng mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, dùng ánh mắt chém vào nàng thương tích đầy mình.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nguyên Dắng bị lão thái thái nước mắt đan xen ôm vào trong ngực, mặt trắng bệch, Nguyễn Chân Chân một câu cũng không nói nên lời.

“Ngươi lại đây.” Hắn nhìn nàng, lại suy yếu gọi nàng.

“Làm...... Cái gì?” Nàng cũng nhìn hắn, nhưng không có ý định đi qua, chân ngược lại hướng về phía sau lui hai bước.

Nếu hắn có một chút võ công, như vậy nàng tuyệt sẽ không sinh ra một tia áy náy, nhưng hắn lại chỉ là một dân chúng tầm thường tay trói gà không chặt, sự thật đặt ngay trước mắt làm nàng vô cùng bối rối.

“Theo ta đi vào.” Hắn ý bảo nàng vào nhà. Nguyễn Chân Chân cắn răng một cái, nàng luôn luôn dám làm dám chịu, nếu hắn sẽ chết như thế, vậy nàng đền mạng cho hắn là được! Nghĩ đến điều này, hai chân không tự chủ được bước nhanh theo.

“Không đứng đắn(*)......” Đằng trước, hơi thở hắn đã mong manh, chẳng hiểu sao lại thốt ra một câu như vậy.

(*)Bất Tam, Bất Tứ: cái tên của 2 lão nhân gia

Cái gì? Hắn còn có khí lực mắng nàng không đứng đắn?!

“Không được tổn thương nàng...... Không được......” Nguyễn Chân Chân làm sao cũng nghe không hiểu từng câu nói đứt quãng của Nguyên Dắng, ngẩng đầu tim đập mạnh và loạn nhịp thấy hắn chân mềm nhũn, thân mình ngã ra sau, một ngụm máu tươi thẳng tắp phun ra ngoài, bất tỉnh nhân sự.

“Công tử!” Hai tiếng kêu to lại vang vọng phía chân trời một lần nữa, tiếp theo là một trận gào khóc rống......

Thời gian không đến một chén trà nhỏ “Người tấn công” Nguyễn Chân Chân đã bị áp đến sau hậu viện của Nguyên gia, lui ở một gian phòng thu thập sạch sẽ chỉnh tề, mặt không chút biểu cảm nhìn chăm chú vào trường hợp trước mắt.

Nàng im lặng nhìn hai lão nhân tươi cười sáng rỡ khi vừa thấy đến chủ nhân nhà mình, hiện tại lại đang trừng mắt nhìn mình tựa như Hắc Bạch Vô Thường, lão nhân gia lo trong lo ngoài, vội vàng truyền nội lực cho Nguyên Dắng, vội vàng bưng thuốc đến cho hắn, còn vội vàng...... Giám thị mình.

Bọn họ là sợ nàng chạy trốn sao? Bờ môi khô ráp lặng lẽ nở ra một nụ cười khổ, nàng tưởng, nếu hiện tại phải chết là nàng, sẽ có người thay nàng lo lắng, vì nàng khổ sở sao? Không có. Nàng nửa đời cực khổ, cô đơn sống trên đời, chưa từng có một ai chân chính quan tâm đến mình.

Khi còn bé, ăn nhờ ở đậu, nhận đủ mọi nhân tình ấm lanh xem đủ các loại xác mặc ; Không bao lâu sau bị bắt tập võ, hơi có một chút không vừa ý, đó là vô tận đánh chửi; Sau khi thành niên, kiếm ăn ở đầu đao mũi kiếm, nếu không hoàn thành được nhiệm vụ, sẽ phải chịu đựng sự khổ sở của độc dược trong cơ thể phát tác hành hạ.

Mà người hấp hối trước mắt kia, so với nàng lại hạnh phúc hơn rất nhiều. Ít nhất còn có người thương yêu quan tâm hắn, lo lắng cho hắn, muốn cứu hắn...... Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ hắn.

“Ta không thể giết ngươi!” Vừa nấu thuốc, vừa trông coi nàng, lão đầu trừng mắt nhìn Nguyễn Chân Chân, trong miệng luôn luôn lẩm bẩm không ngừng, thời khắc nhắc nhở chính mình, sợ bản thân trong một lúc không thể kiềm chế được, sẽ vung chương bổ thẳng vào nàng.

“Nếu hắn chết, các ngươi giết ta đền mạng là được.” Nàng nhẹ giọng nhận lời. Những lời này làm những người trong phòng hút một ngụm khí lạnh, bốn luồng ánh mắt sắc như dao đảo qua, hận không thể đem nàng ăn sống nuốt tươi.

Lão đầu cắn răng “Khanh khách” Rung động, lại chắc như đinh đóng cột gằn từng chữ: “Công tử bảo ta không giết ngươi, Nhậm Bất Tam ta sẽ không giết ngươi!”

Nhậm Bất Tam? Nguyễn Chân Chân tựa hồ có chút hiểu được, vì sao Nguyên Dắng lại nói


XtGem Forum catalog