
Câu chuyện này nói về chàng trai đã yêu một cô cung nữ (nàng là sát thủ) suốt bao năm, hoàng cung tranh đoạt chàng không thích những tranh đấu đó, lặng lẽ theo bà bà đến ẩn cư tại Ô Long Trấn, nhưng vẫn không nguoi tìm kiếm người xưa, đến một lần, có chuyện xảy ra, cây đổ bầy khỉ tan, chàng mới nhân cơ hội đó cứu người yêu, mạo danh sư phụ nàng ấy, dụ nàng ấy đến Ô Long Trấn, thế là thỏ trắng bị con sói xám ngắm nghía đã lâu, tìm cách nuốt trọn không đường giãy dụa.
Mình mê tác giả Hà Vũ, nhưng cũng như bao truyện khác có đôi chút mình cũng cảm thấy ko thik điểm nào đó trong chuyện nhưng không có nghĩa mình sẽ bỏ qua một câu chuyện hay như thế ^^!
Tiết Tử
Một thời loạn thế.
Thời đại Hậu Chu tên hiệu Nguyên Niên, đại tướng Triệu Khuông Dận phát động Trần Kiều binh biến, sửa quốc hiệu là Tống, từ nay Đại Chu triều tan thành mây khói. Theo kinh tương, sau Thục, Nam hán, Bắc Hán, Ngô Việt các vương triều lần lượt diệt vong, thời của Ngũ Đại Thập quốc cuối cùng cũng đến hồi suy tàn, chỉ còn lại Nam Đường có thế lực cường mạnh.
Trận chiến này, khiến cho dân gian nhiều năm rối loạn, dân chúng lầm than, núi sông từng đẹp như thế, hiện thời trước mắt chỉ là tang thương.
Mọi người chịu đủ bi thương của chiến tranh, hằng ngày sống trong hoảng sợ. Rất nhiều người đều suy nghĩ, trong thiên hạ, biết tìm đâu ra một nơi cực lạc để có thể an cư lạc nghiệp, sanh con dưỡng cháu? Địa phương như thế liệu có tồn tại hay không? Nếu thực sự co một chỗ như vậy, nó sẽ ở nơi nào?
Dần dần, rất nhiều người bắt đầu hoài nghi niềm tin về nơi đó , xa xứ, chỉ vì tìm kiếm một cõi gọi là Cực Lạc trong lòng, hoặc một hy vọng nho nhỏ.
Khi bọn họ rốt cục đi đến chỗ này, chần chờ cũng suy tư về chốn đào nguyên thế nhân lần tìm không thấy, sẽ là ở vùng núi Tây Nam xa xôi, trấn nhỏ ba mặt giáp giới biên thuỳ sao? Ở nơi diện tích không lớn không nhỏ này dân cư không nhiều không ít, phong cảnh không đẹp không xấu, thật sự là quê hương tốt đẹp bọn họ muốn cố gắng tìm kiếm sao?
Núi đây, sông đó, một vòng trăng lưỡi liềm hiện ra ở phía chân trời, thấy thế nào, tựa hồ đều có thể mơ hồ nhìn thấy ra , một góc ấm áp thân tình.
Chỉ trừ những người ở nơi này. Đó là một đám người rất kỳ quái , cô chủ khách sạn thấy tiền sáng mắt, âm trầm ít lời là ông chủ bán quan tài, nhát gan sợ phiền phức lại quỷ kế đa đoan tư thục tiên sinh, giảo hoạt lại độc miệng phòng thu chi...... A! Còn có một nữ đạo sĩ chiếm lấy đạo quan trên núi lại chỉ từng thấy nàng ăn rồi làm, trên mặt mỗi người đều lộ ra quỷ dị cùng thần bí.
Nhóm người này, có thể cũng đã trải qua vô vàn đau khổ cùng tang thương mới tìm được nơi này hay không? Ở trong này khai khẩn, canh tác, dưỡng thực, sinh sống, tại một trấn nhỏ không có tiếng tăm gì , nhàn nhã xem người qua đường ,xuyên qua mà thành phong cảnh, cười nhìn trời hạ mưa gió nổi lên bốn phía, cùng với một hồi lại một hồi yêu hận tình thù...... Hơn nữa gian khổ, trung thành, cố chấp, cũng toàn tâm toàn ý bảo vệ trấn nhỏ hoà bình này.
Ai biết được?
Câu chuyện này kể về một trấn nhỏ có tên là Ô Long Trấn, nơi này có thể nói là không phải tầm thường, thuộc dạng ngọa hổ tàng long, toàn những nhân vật đặc biệt trong chốn triều đình, hay giang hồ đến đây để ẩn cư, không tranh với sự đời, có một người là hoàng tử, công chúa tiền triều, người là đồ tể chuyên giết mướn, một thần y bị câm không nói chuyện, và còn rất nhiều rất nhiều người kì lạ nữa mà QH chưa đọc hết, họ độc đáo thâm hiểm, nhưng cũng đầy nghĩa khí, tạm thời mình chỉ ed quyển này, còn truyện khác mình chưa có thời gian để nghía đến ^^!
Một buổi đầu hạ. Bên trong hoàng thành cung, lá sen dưới hồ xanh mát mắt, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú tràn đầy buồn bã và bực mình.
Thực phiền, địa phương quỷ quái này không có thứ gì có thể khiến cho hắn hứng thú. Di? Bên cạnh ao khi nào lại xuất hiện một cung nữ gần mười tuổi gầy gò...... Trên trán có thương tích, còn đang chảy máu.
Nàng là ai? Chẳng lẽ là thị nữ của Hầu gia vương triều Bắc Hán có quyền thế nhất đây sao?
Hừ, thì ra Tín Dương Hầu thoạt nhìn bất nam bất nữ, không chỉ có ở trước mặt hoàng gia gia thổi kéo đàn hát, lấy lòng khoe mã, còn có thể đánh người......
Nguyễn Chân Chân đến nay còn nhớ rõ, ngày nàng đi đến Ô Long Trấn đó là ngày mùng tám tháng tư, vừa vặn là ngày Phật đản.
Ô Long Trấn, hoàn toàn tầm thường, thậm chí ngay cả trên bản đồ cũng tìm không thấy địa phương này, luôn luôn tồn tại một cách lặng lẽ.
Nàng không rõ sư phụ vì sao lại ra lệnh cho mình tới nơi này, nhưng sư phụ đã chọn chỗ này, nàng duy nhất có thể làm đó là hạ tâm mà chờ đợi.
Chỗ này thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng quan sát kĩ nàng lại thích nơi này.Một người luôn luôn đối với bất kỳ việc gì bên người đều hờ hững coi thường như Nguyễn Chân Chân mà nói, là chuyện làm người ta kinh ngạc đến cỡ nào!
Ở trong này, nàng lần đầu cảm giác được không khí có thể trong lành như thế, thái dương là xán lạn như vậy, các em bé nơi đây có thể tươi cười rất thoải mái. Hằng ngày chờ đợi sư phụ đến như đã hẹn, nàng thường xuyên một mình ngồi ở chân núi đ