
đều lười mặc!
Nguyễn Chân Chân khinh khi nghĩ rằng đôi tay của vị Nguyên công tử kia cho tới bây giờ cũng chưa làm qua bất cứ việc gì, ngón tay thon dài không lộ ra một chút thô ráp vết chai, chẳng lẽ là mọc ra làm bài trí.
Nàng nuốt xuống trong lòng khó chịu, nhẫn nại đi vào phòng, khiêm tốn hỏi cho rõ nguyên nhân, biết được đại công tử hắn bởi vì sau khi đã dùng qua bữa sáng, liền lại ở trên giường, nhoáng lên một cái đã qua mấy canh giờ, ngủ cũng ngủ không nỡ, thân thể yếu ớt chỉ nằm thôi mà xương sống thắt lưng đau, mới đau lòng hạ quyết tâm chuẩn bị rời giường.
Hắn tuyệt không xấu hổ sai khiến nàng, phi thường có bộ tịch kêu nàng giúp hắn thay quần áo mặc hài, chải đầu rửa mặt. Khi dùng xong điểm tâm uống xong hương trà, đột nhiên vỗ đùi, hét lên: “Ai nha! Thiếu chút nữa đã quên, hôm nay không phải chợ “Có gan đến giết ta” ở trong trấn mở mỗi tháng một lần sao! Đi một chút đi, ta mang ngươi đi, xem có cái gì vui hay không?”
“Có gan tới giết ta”? Đây là cái tên quái gì thế? Nguyễn Chân Chân bận rộn thu dọc giường xong rồi lại đến thu dọn bàn, căn bản không để ý đề nghị của hắn.
“Thế nào? Không muốn đi sao?” Thấy nàng không có một chút ý định muốn đi nào, Nguyên Dắng không khỏi kỳ quái hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ra khỏi cửa đi dạo?”
“Công tử, ngài hôm qua không phải còn hấp hối tiếp kiến qua vài vị cô nương đến thăm bệnh sao? Nhanh như vậy đã muốn rời khỏi nhà, không được tốt đâu?” Nguyễn Chân Chân bê mâm trà, liếc mắt nhìn hắn, châm chọc khiêu khích.
Dù việc Nguyên Dắng bị thương đã là chuyện thật nhiều ngày trước, Nguyên ký hiệu cầm đồ vẫn như cũ đông như trẩy hội. Các hương thân tới đây thăm bệnh nối liền không dứt, không có biện pháp, thôn trấn thì nhỏ, đánh rắm lớn một chút đều sẽ một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng ngay cả con chuột trong động chuột cũng nghe thấy, huống chi là loại đại sự thiếu chút ra mạng người này!
Trong những người đến, , có đến xem Nguyên Dắng thử sống được mấy canh giờ nữa, cũng có người đến xem chuyện như thế có còn tiếp diễn nữa hay không, cũng có người hóng hớt xem có thể thổi bùng ra tin tức giật gân nào nữa không, đương nhiên còn có một nhóm ái mộ tên “Nguyên tiêu” ào ào đến thăm bệnh.
So với người lòng dạ khó lường này mà nói, những cô nương ái mộ đó đơn giản chân thành hơn nhiều lắm.
Bởi vì có người xem cổ động, Nguyên Dắng trời sinh lực biểu diễn siêu cường càng thêm ra sức diễn xuất, khi thì mắt mờ mịt, khi thì đưa tay ôm ngực, sinh động như thật, đưa tình hình hắn bị thương không chỉ diễn lại một lần mà là.... ba lần, tức nhất còn không“Thủ phạm” Nguyễn Chân Chân rời đi, chỉ có thể giống như đầu gỗ ở bên giường, làm cho những người đang nghe một mặt nghe bình thư làm người rơi lệ, một mặt lau nước mắt đa tình, các cô nương lòng đầy căm phẫn chỉ trích hành vi phạm tội của nàng.
Hừ, cho rằng như vậy, nàng có thể sinh ra cảm giác tội lỗi sao?
Một, Chút, Cũng, Không! Nguyễn Chân Chân nàng từ nhỏ đã sống và lớn lên trong đánh mắng hù dọa, khổ sở nào chưa ăn qua? Tội gì không chịu qua? Đối với loại hành vi tiểu nhân vô sỉ này,nàng trừ bỏ chán ghét, rốt cuộc không tìm ra được từ khác có thể hình dung!
Lại cứ có người da mặt dày, còn hướng mặt mình thiếp vàng, nghe thử nè......
“Này, không phải đang ghen tị chứ? Không còn cách nào khác, ai bảo nhân duyên của công tử ta tốt quá chứ, nhất là với nữ nhân, Hoa đại sư từ năm trước có bói cho ta một quẻ, nói ta năm nay hồng loan tinh động, nói không chừng cuối năm nay, ta có thể cưới thiếu phu nhân trở về cho ngươi, cho ngươi cùng nhau hầu hạ, ngươi nói được không nha?” Hắn nháy mắt với nàng cười hắc hắc, cười đến nàng toàn thân rợn cả tóc gáy.
Cái gì là để cho nàng cùng nhau hầu hạ, là muốn cùng nhau đến tra tấn nàng đi? Sớm chiều ở chung, nàng phát hiện người này tính tình cực kỳ kỳ quái, đã tùy hứng lại trẻ con, tiểu cổ quái còn đặc biệt nhiều, trà pha nhạt không uống, đậm cũng không uống; Thích ăn đồ ngọt, không thích ăn cay; Quần áo rách không mặc, nhăn cũng không mặc...... Còn quan trọng nhất là, thích ép buộc nàng.
Ban đêm hai người tuy rằng luôn luôn đồng giường cộng chẩm, nhưng hắn trừ bỏ hôn nàng, ôm ôm nàng, ngoài miệng thì làm ra vẻ như anh hùng lấy ngôn ngữ khiêu khích nàng, nhưng không chân chính muốn nàng. Đương nhiên cũng có thể là lòng có dư mà lực không đủ, lại chết cũng không phục, đành dùng hết khả năng ở miệng chiếm hết tiện nghi của nàng, miệng toát ra những lời nói đầy mê đắm, quả thực làm nàng chịu hết nổi, khi nghĩ kĩ lại liền nổi trận lôi đình, tiếp theo mặt đỏ tai hồng.
Tựa như hiện tại......
“A, Chân Chân mặt đỏ? Nghĩ đến chuyện gì thế?” Nguyên Dắng một mặt cười gian, đáy mắt càng phát không có hảo ý, lại tiến đến trước mặt giai nhân nháy mắt, “Không phải ...... Nghĩ công tử cùng với thiếu phu nhân tương lai nhà ngươi cùng nhau đồng giường cộng chẩm? Cùng chung cá nước thân mật? Hắc hắc, Trò này công tử ta thật ra còn chưa có thử qua, giống như rất vui thì phải......”
“Ba!” một tiếng, khay trà bằng sắt trực tiếp văng lên khuôn mặt tuấn tú, lại loảng xoảng đang một tiến