
, càng thêm tức
giận, lời nói phát ra càng lớn.
“Chắc chắn là do phu nhân áp lực quá lớn, còn do nguyên nhân tâm
trạng quá xúc động.” Một bác sĩ nói xong, lui xuống, ý bảo một người
khác tiếp tục nói. “Phu nhân sinh non, không phải bởi vì thuốc. Nếu do
thuốc, phu nhân ít nhất phải dùng 10 ngày mới ảnh hưởng đến thai nhi.
Bây giờ mới có một nửa thời gian, phu nhân đã sẩy thai, việc này chắc
chắn cùng tâm trạng phu nhân có quan hệ. Tình trạng hiện giờ của phu
nhân, không thể để kích động một lần nữa.”
Nghe xong những lời bác sĩ nói, Trọng Lâm dù muốn phát hỏa cũng phát
không được. Bởi vì tất cả nguyên nhân đều do anh gây ra, nếu không phải
anh bức ép, Ý Hàm cũng sẽ không biến thành như vậy.
Trọng Lâm rất ít khi hút thuốc, hôm nay lại hút hết điếu này đến điếu khác. Gạt tàn bình thường đều trống không, vậy mà hôm nay đã đầy mẩu
thuốc lá.
“Cốc .. cốc .. cốc!” Tiếng đập cửa bên ngoài không ngừng vang lên,
Trọng Lâm trở nên rất không bình tĩnh. “Ai?” Ngữ khí hơi có chút lớn,
nhưng cũng chưa dọa đến người ngoài cửa.
“A Hổ,” Tiếng nói bình tĩnh, nghe không ra trong lòng cậu ta nghĩ cái gì.
“Mau vào đi.” Lúc trước mấy vị bác sĩ đi ra, không hề đóng cửa lại.
Mặt khác, tâm trạng của anh không tốt, cũng không để ý đến việc này, nên cửa vẫn đang mở.
“Có chuyện gì?” A Hổ là một trong những người anh tin tưởng nhất, nên cậu ta biết rõ khi nào có thể và khi nào thì không thể vào. Nếu cậu ta đã đến đây, khẳng định không phải vô duyên vô cớ quấy rầy anh.
“Phu nhân tỉnh rồi.” Nghe được lời A Hổ, Trọng Lâm lập tức từ ghế
đứng lên, đi nhanh ra ngoài. Nhưng A Hổ lại như vẫn còn lời muốn nói,
Trọng Lâm vừa ra đến cửa, lại nghe thấy cậu ta nói tiếp.
“Nhưng tình hình thực tế của phu nhân không hề ổn định.” Kỳ thật đây
mới là nguyên nhân A Hổ tìm đến anh. Tình trạng của Ý Hàm bây giờ thật
sự làm cho người ta lo lắng.
Sau khi nghe thấy những lời A Hổ nói, bước chân của Trọng Lâm càng lúc càng nhanh. Nhất định tình hình hiện nay của Ý Hàm không xong rồi, anh không thể chậm trễ nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, anh sẽ hối hận cả đời.
“Con yêu, con đừng đi, đừng rời bỏ mẹ.” Khi Trọng Lâm đến thứ nhìn thấy đầu tiên là căn phòng Thu Ý Hàm đang ngổn ngang đồ đạc, cô tựa như đã phát điên, miệng lại không ngừng lẩm bẩm câu nói này.
Trọng Lâm lập tức chạy qua ôm lấy cô, dùng đủ mọi cách an ủi dỗ dành cô đừng kích động nữa. Nhưng ngược lại hành động này càng thêm kích thích cô, Thu Ý Hàm càng không thể khống chế bản thân.
“Là anh không cứu con, con mới rời bỏ tôi, tại anh, tất cả đều tại anh hết.” Rốt cuộc cô cũng nói lên những lời trong lòng mình, hơn nữa ở trong lòng Trọng Lâm không ngừng đánh vào ngực anh.
Hiện tại Thu ý Hàm không biết rốt cuộc không biết cô đã yêu phải loại người như thế nào, lãnh huyết vô tình, đây chính là Trọng Lâm trước kia mà cô biết sao?
Xem ra tất cả đều là ngụy trang lừa bịt người khác a, ha ha, hiện tại coi như cô đã nhận ra chân tướng, chính là đã quá muộn rồi, bởi vì cô đã mất con của cô.
Nghĩ đến đứa con của mình, Thu Ý Hàm thương tâm chỉ nghĩ nước mắt đã tuôn rơi. Người trước giờ không khóc như cô hiên tại cũng không thể kiên cường hơn nữa.
“Là anh sai, ngoan, đừng khóc.” Trọng Lâm tựa như dỗ trẻ con vuốt ve đầu Thu Ý Hàm, “Con sau này còn có thể có, con của chúng ta.” Cuối cùng những lời này không phải an ủi, đó là hy vọng thực sự trong lòng Trọng Lâm, hy vọng họ có thể cùng nhau sinh một đứa bé đáng yêu, có lẽ một đứa còn chưa đủ.
“Không muốn.” nghe thấy những lời Trọng Lâm nói, ngược lại Thu Ý Hàm càng thêm kích động: “Tôi không cần con, không cần.” Không biết sức lực ở đâu tới Thu Ý Hàm đẩy mạnh Trọng Lâm ra, ngồi xổm trên mặt đất, “Tôi căn bản không thể bảo vệ được con, tôi không thể bảo vệ chúng.”
Nhìn thấy Ý Hàm thống khổ như vậy, trong lòng trọng lâm cũng vô cùng khó chịu. Đứa bé này là do anh cố ý lấy đi, cho nên anh thực có lỗi với cô.
Không đúng, đứa bé này là nghiệp chủng, là do Thu Ý Hàm và Phương Úc Vấn có lỗi với anh. Anh không làm gì sai cả nếu cho anh lựa chọn anh, anh nhất định cũng sẽ không hối hận khi đã làm thế.
Đối mặt Ý Hàm, anh vẫn nhớ rõ hình ảnh Phương Úc Vấn từ phòng Thu Ý Hàm đi ra đêm đó. Chính là hoàn cảnh Ý Hàm hiện tại, anh cũng thực sự không thể không cố ý trốn tránh cô.
“Ý Hàm, không có việc gì đó không phải là em sai.” Trọng Lâm vẫn bắt buộc mình phải nhẹ nhàng nói chuyện với cô, hiện tại cảm xúc của cô không ổn định, anh rất không yên tâm.
Lúc này đây Thu Ý Hàm cũng an phận chút, khóc mệt mỏi phải dựa vào trên người Trọng Lâm tiếp tục nức nở. Dần dần liền ngủ thiếp đi.
Có lẽ không ai có thể lý giải tâm tình lúc này của Thu Ý Hàm, lúc trước khi bị buộc phải bỏ đi đứa con đầu tiên, cô đau lòng một thì đây cô đau lòng gấp mười.
Trải qua ngày náo loạn hôm đó rốt cuộc Thu Ý Hàm cũng khôi phục bình thường. Cũng có thể nói là không bình thường, chính là so sánh với trước kia thì im lặng hơn rất nhiều.
Ám Môn không ai dám nhắc đến chuyện này, chắc chắn là do Trọng Lâm đã ra lệnh. Có lẽ Thu Ý Hàm đã dần dần vơi đi nỗi đau mất con, cũng c