
Hàm đồng ý là không lớn lắm.
“Ừ!” Một câu nói đơn giản, nhưng cũng cho Trọng Lâm một câu trả lời
chắc nịch. “Anh đi một mình đi, chuyện này và tôi không có quan hệ gì.”
Bộ dạng bây giờ của cô, cô không nghĩ sẽ rời đi nơi khác, cho dù cô có
là một người phụ nữ mạnh mẽ đi chăng nữa, thì việc bị hủy dung cũng ảnh
hưởng rất lớn đến tâm trạng của cô.
Thu Ý Hàm vẫn chưa quyết định tiếp nhận Trọng Lâm một lần nữa, chỉ có thể nói tâm trạng cô lúc này rất phức tạp, không biết dùng cái gì để
hình dung.
Vì Thu Ý Hàm thẳng thắn cự tuyệt, cho nên bầu không khí giữa hai
người đột nhiên trở nên căng thẳng. Trọng Lâm muốn nói gì đó để làm giảm bớt cảm giác xấu hổ nhưng cũng không biết mở miệng thế nào.
Lúc này đây, anh phải bố trí một vài người bảo vệ an toàn cho Ý Hàm,
lần trước là do anh quá sơ xuất, mới làm cho người phụ nữ điên kia có cơ hội ra tay như vậy.
Hiện giờ người phụ nữ điên kia đã hoàn toàn tàn phế, đây là cái giá
phải trả cho việc làm tổn thương người phụ nữ mà anh thương yêu.
Thật ra Trọng Lâm cũng không phải hoàn toàn yên tâm để Thu Ý Hàm một
mình ở lại đây. Nhưng anh muốn tôn trọng suy nghĩ của Ý Hàm. Anh phải
nhanh chóng giải quyết chuyện công ty cho xong để sớm trở lại bên cô.
Có lẽ sau vài ngày thuốc sẽ làm cho Ý Hàm bị sẩy thai. Thời gian đó, anh nhất định phải ở bên cạnh để chăm sóc tốt cho cô.
Đầu tiên anh muốn đưa A Ly đến đây để chăm sóc cho Ý Hàm, nhưng cô ấy đã từ chức, hơn nữa hiện tại cũng không tìm ra cô ấy ở đâu. Nếu tìm một người khác tới chăm sóc Ý Hàm, chỉ sợ Ý Hàm sẽ không quen. Hai là anh
cũng không thể mạo hiểm để Ý Hàm gặp nguy hiểm vì một người ngoài được.
Sau khi Trọng Lâm rời khỏi, Thu Ý Hàm cũng không đi ra khỏi cửa.
Không phải bởi vì cô tự ti mà là nơi này không vốn không quen, không có
hứng thú đi dạo bên ngoài. Nếu hỏi cô, hiện tại có còn muốn thoát khỏi
nơi này như lúc trước không, cô cũng không biết câu trả lời của cô là gì nữa.
Bộ dạng hiện giờ của cô mà đi tìm anh trai, chỉ có thể làm cho anh cô lo lắng thêm mà thôi, hơn nữa muốn thoát đi cũng không phải đơn giản
như vậy. Cô rốt cuộc nên làm gì bây giờ, cô phải cẩn thận suy nghĩ lại
mới được.
Nghĩ đến anh trai, ngày đó Trọng Lâm đến cứu cô từ tay Chương Khiếu
Thiên, cô dường như thấy được hình ảnh anh trai cô trong đó, không biết
đó thật ra là ảo giác hay gì. Nếu không phải, anh trai mà biết tình
huống hiện tại của cô, anh ấy sẽ làm như thế nào?
Đi đến trước bàn trang điểm, Thu Ý Hàm cầm lấy cây kéo, tự mình cắt
bỏ mái tóc dài của mình. Sau đó hớt hớt tóc mái sang một bên đem vết sẹo gồ ghề xấu xí kia che khuất hết. Thay đổi kiểu tóc cũng thay đổi tâm
trạng.
Edit: Cherry Li
Thu Ý Hàm nghĩ tới cái người tên là Lý Dao Dao kia, Trọng Lâm có thể tìm được cô, chứng tỏ anh cũng biết chính là Lý Dao Dao hại cô. Thật ra ả ta cũng chỉ là một người phụ nữ điên vì tình. Những thủ đoạn của Trọng Lâm không phải cô chưa thấy qua, lần này không biết ả đã bị trừng phạt như thế nào.
Đi vào nơi mà trước đây cô bị Lý Dao Dao bắt mang đến, đây chính là nơi ở của ả ta. Nhưng hiện giờ đã không còn hoàn cảnh như lúc trước. Trên mặt đất ngoại trừ dấu chân của cô, mọi vật đều bị bao phủ bời một tầng bụi mỏng.
“A!!” Thu Ý Hàm không cẩn thận đá phải một vật gì đó, kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lúc sau nhìn kỹ mới phát hiện là Lý Dao Dao. Chỉ mới vài ngày, thế mà ả đã biến thành bộ dạng như vậy.
Thân mình nhu nhược cuộn tròn trong góc, có lẽ vì trong một thời gian dài chưa được chăm sóc nên mới như vậy. Mái tóc ngắn mượt mà ngày xưa đã không còn, chỉ còn lại cặp mắt sắc nhọn đang lóe ra một tia gian ác nhìn chằm chằm Thu Ý Hàm là không hề thay đổi.
Nếu vì nhìn ả bây giờ đáng thương mà cô có thể tha thứ cho những việc trước kia ả đã từng làm, thì cô đã không phải Thu Ý Hàm rồi. “Cô bây giờ muốn nói cái gì?” Tuy rằng dung mạo đã bị hủy, nhưng ngạo khí của ả vẫn không có gì thay đổi.
“Hừ, đừng tưởng anh ta thật sự yêu cô.” Lý Dao Dao trừng mắt nhìn Thu Ý Hàm, không cam lòng thua trong tay cô. “Trước đây anh ta đối với cô chỉ là hư tình giả ý, huống chi hiện nay nhan sắc của cô đã không còn.”
“Anh ta yêu tôi hay không, cô cho rằng tôi và cô có thể quyết định sao?” Thu Ý Hàm cố ý xem nhẹ lời nói của Lý Dao Dao, cô hiện giờ không hề muốn để ý đến Trọng Lâm nữa, nhưng trong ánh mắt dường như có một loại ưu thương không thể che giấu được.
“Cô đừng tưởng có thể lừa được tôi, đừng quên tôi cũng là một người phụ nữ.” Lý Dao Dao cười châm chọc. Nếu ả ta không nắm chắc, nếu ngay cả việc Thu Ý Hàm có yêu Trọng Lâm hay không ả cũng không thể xác định được thì làm sao ả dám nói ra những lời như thế này. “Cô có muốn biết anh trai của cô đang ở đâu không?” Lý Dao Dao nói ra lời này là muốn Thu Ý Hàm chú ý, sau đó ả sẽ nói ra việc mà Thu Ý Hàm cười cũng không nổi.
Thu Ý Hàm ngây ngẩn cả người. Lý Dao Dao vì sao biết cô có anh trai, hơn nữa còn biết chuyện của anh ấy. Anh trai đang ở đâu, không phải anh ấy còn ở lại nơi đó chứ, hay là đã dời đi rồi, nhưng nhìn bộ dạng đặc ý của Lý Dao Dao thì dường như không đúng lắm.
Nhìn d