
n ngoài dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến cô. Nếu cô đồng ý, anh muốn mang cô rời đi.
Dịch Thủy Tâm vuốt ve bụng mình, cười nói với cục cưng, lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt. Tuy rằng con có thể không có cha, nhưng cô sẽ cho con tình yêu gấp bội.
Có lẽ cô căn bản là không nên ôm hy vọng, biết rõ Trình Dịch Phong sẽ không có ở đây, nhưng cô lại hy vọng xa vời khi tỉnh lại người đầu tiên cô gặp có thể là anh.
Không ai đối với cô tốt hơn so với anh Tiêu, tuy rằng Cha cùng anh trai cũng tốt lắm, nhưng cũng không giống anh Tiêu quan tâm cô. Nhìn thấy anh Tiêu bộ dạng mệt mỏi, hẳn là anh ấy đã chăm sóc cô cả đêm. Cô nhớ rõ đêm qua gặp rất nhiều ác mộng, chính là đủ loại tình huống bắt cô phải phá bỏ đứa bé.
Còn có người chỉ trích nàng củng với anh trai loạn luân, những người đó chửi rất khó nghe, cô rất sợ hãi. Đêm qua cô thật sự không ngon giấc, làm cho anh Tiêu phải mệt mỏi rồi.
Bệnh viện nhìn qua rất an tĩnh, không biết tình hình bên ngoài có giống như trong giấc mộng của cô không?” Còn Cha, anh trai và chị dâu nữa, họ có khỏe không?”
Dịch Thủy Tâm cảm thấy tất cả đều là lỗi của cô, là cô tạo ra, làm cho cả gia đình mất mặt, cô thực sự lo lắng dư luận bên ngoài sẽ làm thương tổn họ.
“Bọn họ không có gì đâu, em đó lúc này không được suy nghĩ gì nữa, chăm sóc thật tốt cho đứa bé trong bụng đi.” Lăng Tiêu từ ngày hôm qua tới giờ vẫn chưa rời khỏi bệnh viện, bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh căn bản cũng không biết, nhưng vì an ủi Dịch Thủy Tâm, anh phải nói như vậy.
“Còn anh ta…” Dịch Thủy Tâm lúc sau gật gật đầu, còn muốn hỏi việc khác. Tuy rằng cô chưa nói xong, nhưng Lăng Tiêu biết chuyện cô muốn hỏi chính là trình Dịch Phong. Bây giờ đã bị tổn thương đến như vậy, Tâm nhi vẫn còn nghĩ đến anh ta, điểm này làm cho Lăng Tiêu thấy rất khó chịu.
Chuyển ngữ: Tử Linh Lan
Nhìn thấy Lăng Tiêu mãi không nói chuyện, và sắc mặt ngày càng khó coi của anh, Dịch Thủy Tâm biết rằng mình không nên tiếp tục hỏi. Thực ra cô không cần phải quan tâm Trình Dịch Phong, cô chỉ đang suy nghĩ, kì thực chính cô cũng không biết mình muốn thế nào.
“Tâm nhi, sau này để anh chăm sóc em được không?” Đây là lời mà Lăng Tiêu vẫn luôn muốn nói với Tâm nhi. Tuy rằng giờ nói ra có hơi muộn, nhưng anh vẫn hi vọng mình còn chút cơ hội.
Dịch Thủy Tâm không biết phải trả lời ra sao, nếu cô trực tiếp cự tuyệt, chắc chắn sẽ khiến anh Tiêu bị tổn thương, nếu cô chấp nhận thì sẽ liên lụy anh cả đời.
Tuy rằng Tâm nhi không nói gì, nhưng anh cũng không vì vậy mà bỏ cuộc. Anh cũng biết Tâm nhi vẫn chưa thoát khỏi vết thương do Trình Dịch Phong để lại. Anh có thể đợi, nhưng bụng của Tâm nhi thì không thể đợi.
Chỉ cần bụng cô lớn hơn, mọi người xung quanh sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ cô và đứa bé trong bụng. Đứa con của anh em ruột liệu có được xã hội chấp nhận? Càng huống hồ cô là vị thiên kiêm đại tiểu thư được dư luận quan tâm, như vậy thì áp lực cô sắp phải đối mặt càng lớn hơn.
Nhưng chỉ cần cô đồng ý gả cho anh, những tổn hại đó sẽ được giảm tới mức thấp nhất. Trong tình hình hiện tại, bên gia đình anh cũng khó nói chuyện, nhưng anh phải bảo vệ người anh muốn bảo vệ.
“Tâm nhi, gả cho anh, cho anh cơ hội được chăm sóc em.” Dường như Lăng Tiêu có giọng điệu khẩn cầu, đối với anh mà nói, chỉ cần Tâm nhi gật đầu, anh có phải làm gì cũng đồng ý. “Chúng ta cũng có thể làm vợ chồng trên danh nghĩa, anh sẽ không ép buộc em gì đâu.”
Lăng Tiêu tưởng rằng cô băn khoăn chuyện sau khi cưới, chỉ cần cô không đồng ý, anh sẽ không ép buộc cô. Bởi với anh, yêu một người là phải bao dung người đó, cưng chiều người đó.
“Có thể để em suy nghĩ lại được không?” Đối với sự si mê của Lăng Tiêu, Dịch Thủy Tâm không biết phải làm gì, cô có thật phải lựa chọn việc để anh Tiêu bảo vệ cô và đứa bé không?
*
Trình Dịch Phong hiện tại vốn chưa đem những bằng chứng phạm tội của Trọng Thiên tới cục cảnh sát. Có lẽ là do Tâm nhi. Anh ngày càng không thể hiểu nổi mình. Lúc chưa đạt được mục đích thì dùng đủ loại cách thức để đạt được. Giờ thì cơ hội trơ trơ ngay trước mắt, những người đáng bị hại thì đều bị hại cả rồi, chỉ cần đem chứng cứ phạm tội của Trọng Thiên tới cục cảnh sát, không chỉ mất danh dự, còn có thể khiến ông ta cả đời không thấy ánh mặt trời.
Trình Dịch Phong từ từ đứng dậy, anh phải rời khỏi nơi này, anh phải về nhà. Trọng Thiên nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Trình Dịch Phong, ông cực kì lo lắng, muốn gọi anh lại nhưng lại phát hiện ra mình đã không thể phát ra tiếng, vừa đứng lên liền té nhào xuống đất.
Trình Dịch Phong hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, vốn không hề phát hiện sự bất thường của Trọng Thiên khi anh rời khỏi nhà hàng. Sau đó ông Trọng Thiên cũng được nhân viên nhà hàng đưa vào bệnh viện.
Trình Dịch Phong về tới nhà, nhìn thấy căn phòng do Dịch Thủy Tâm bài trí, càng cảm thấy đau thương. Vốn dĩ anh thứ gì cũng không còn, sự xuất hiện của Dịch Thủy Tâm như ánh mặt trời chiếu rọi trong cuộc đời anh. Nếu nói đối với Thu Ý Hàm là say mê thì với Dịch Thủy Tâm lại là gì chứ? Lấy chai rượu còn dư tron