Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325951

Bình chọn: 8.5.00/10/595 lượt.

hai cha con nhà họ Nhiếp đương nhiên cũng không phải tầm thường, Nhiếp

Vũ Thịnh do dự một lát rồi không để mọi người chờ lâu, anh bèn ngồi xuống nói:

“Tôi không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết rằng đằng bố tôi hiện nay đang xảy ra

chuyện. Rốt cuộc là chuyện gì, mời Tổng giám đốc Phác giải thích cho mọi người

một chút.”

Phác Ngọc Thành thực ra đã nói một lần, ông hắng giọng rồi thuật lại lần nữa

chuyện xảy ra ở Hồng Kông, để Nhiếp Vũ Thịnh có thể hiểu được, ông kể khá chi

tiết, có những danh từ ông còn đặc biệt giải thích thêm.

“Cũng có nghĩa là Ủy ban Giám sát thị trường chứng khoán cho rằng bố tôi thực

hiện hành vi thu mua ảo nhằm ôm tiền từ thị trường chứng khoán?”

Phác Ngọc Thành gật đầu.

Nhiếp Vũ Thịnh hỏi: “Vậy chúng ta có làm việc đó không?”

Thái độ của toàn bộ mọi người trong phòng họp đối với Nhiếp Vũ Thịnh vốn đã

không tin tưởng gì. Chủ tịch Hội đồng quản trị xảy ra chuyện, con trai Chủ tịch

là một kẻ ngoài ngành, rốt cục công ty sẽ ra sao, trong lòng mọi người đều không

dám chắc. Câu hỏi đầu tiên của Nhiếp Vũ Thịnh đối với người khác thì không có gì

đặc biệt, nhưng Phó Tống giám đốc Đồ suýt nữa phải reo lên tán thưởng, Tiểu

Nhiếp quả nhiên không hổ là con trai ông Nhiếp, câu hỏi không chỉ trúng vào

trọng tâm vấn đề, mà dùng từ cũng rất đắt, hai từ “chúng ta” vừa nói ra đã ràng

buộc cả Ban lãnh đạo lại thành một mối, còn ai dám đặt mình ra ngoài cuộc

nữa?

Ông đâu biết rằng Nhiếp Vũ Thịnh là bác sĩ ngoại khoa, quen xem xét trọng tâm

vấn đề, sau khi mổ phanh ra, việc đầu tiên là phải tìm được ổ bệnh, đưa dao kéo

vào giữa hàng nghìn hàng vạn dây thần kinh và mạch máu, không tìm ngay ra ổ bệnh

liệu có được không? Hơn nữa trong phòng mổ rất coi trọng sự phối hợp, quan trọng

nhất là bác sĩ mổ chính và phụ mổ phối hợp ăn ý, Nhiếp Vũ Thịnh quen dùng hai từ

“chúng ta”, cũng vì anh đã quen với cách làm việc nhóm trong các ca phẫu

thuật.

Phác Ngọc Thành cũng thấy mình đã đánh giá thấp vị đại thiếu gia này, nhưng

thân phận của ông khác với mọi người, im lặng vài giây, ông mới lên tiếng:

“Có.”

Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy không sao tin nổi. Nhưng cả phòng này đều là những

người bố anh tin cẩn nhất, không kẽ nào họ lại lừa anh vào lúc này. Anh truy

hỏi: “Vì sao?”

Phác Ngọc Thành bắt đầu giải thích, ban đầu là vì đặc tính của mặt hàng tiêu

dùng nhanhọ có thể lần lữa việc trả tiền hành cho doanh nghiệp cung ứng sản

phẩm, thông thường là khoảng ba tháng, thời gian này được Nhiếp Đông Viễn khéo

léo sử dụng tạo ra một khoảng chênh lệnh thời gian, rồi đem số tiền đó đầu tư

vào lĩnh vực bất động sản. Bất đống sản của Đông Viễn mấy năm nay khá có tiếng,

cũng đã xây dựng được một số dự án có uy tín. So với buôn bán hàng tiêu dùng

nhanh thì kiếm tiền bằng bất động sản dễ hơn nhiều.

“Lợi nhuận chúng ta thu được từ việc bán một căn nhà còn hơn bán mấy chục

nghìn cốc trà sữa.” Phác Ngọc Thành nói. “Vậy nên ông Nhiếp quyết định nghiệp vụ

của tập đoàn sẽ nghiêng nhiều về mảng bất động sản. Sáu tháng cuối năm ngoái và

sáu tháng đầu năm nay, bất động sản Đông Viễn đã mua được rất nhiều mảnh đất

trên toàn quốc, tổng cộng đã đầu tư khoảng bốn tỷ. Trong số bốn tỷ này có đến

hơn một nửa là tiền lấy từ các hạng mục kinh doanh chính của tập đoàn như công

ty Trách nhiệm hữu hạn nước giải khát Đông Viễn, siêu thị bán lẻ Đông

Viễn...”

“Đến đầu năm nay chính phủ bắt đầu thắt chặt quản lý, đầu tiên là điều chỉnh

tăng tỷ lệ dự trữ bắt buộc, sau đó là hạn chế mua vào. Bất động sản Đông Viễn đã

rất khó khăn trong việc vay vốn ngân hàng, lại bị hạn chế mua nên địa ốc càng

khó bán, việc thu hồi vốn bắt đầu gặp vấn đề, lĩnh vực bất động sản lại phát

triển quá rộng, hiện nay các sản phẩm nước giải khát Đông Viễn và các siêu thị

bán lẻ của Đông Viễn đều lần lượt phải thanh toán tiền hàng cho các nhà cung

ứng. Việc quay vòng vốn của tập đoàn gặp vấn đề, hơn nữa thâm hụt lại rất

lớn.”

Dứt lời, Phác Ngọc Thành lại bắt đầu trầm mặc. Nhiếp Vũ Thịnh rất ít khi hỏi

về công việc của bố, anh cảm thấy khó hiểu: “Nếu quay vòng vốn có vấn đề thì tại

sao vẫn muốn thu mua siêu thị?”

“Nếu thu mua xong chúng ta sẽ trở thành doanh nghiệp tư nhân bán lẻ hàng tiêu

dùng lớn nhất trong nước, giá cổ phiếu sẽ tăng vọt, rất nhiều tiền ồ ạt đổ vào,

chúng ta có thể dùng chỗ tiền đó lấp vào khoản thâm hụt. Chỉ cần cổ phiếu tăng

giá trong vài ngày là đủ để chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Lần thanh

toán tiếp theo là ba tháng sau, đến lúc đó sẽ có khoản tiền khác, chúng ta lại

có tiền để trả.”

Nhiếp Vũ Thịnh không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì cả, liền hỏi: “Việc thu

mua đã là thật, tại sao Ủy ban Giám sát thị trường chứng khoán lại cho rằng

chúng ta thu mua ảo?”

“Vì trên thực tế chúng ta không có tiền để hoàn thành việc thu mua. Chúng ta

chỉ muốn lợi dụng dự án thu mua để làm tăng giá cổ phiếu mà thôi.”

Nhiếp Vũ Thịnh im lặng một thoáng rồi nói: “L có ý kiến gì không?”

“Đã đưa người đi để điều tra, chứng tỏ Ủy ban Giám sát thị trường chứng khoán

đã nắm được những bằng chứng tương đối xác thực. Luật pháp H


pacman, rainbows, and roller s