XtGem Forum catalog
Ninh Phi

Ninh Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324671

Bình chọn: 8.00/10/467 lượt.

nhân mạnh mẽ liền nghe lời theo bản năng.

Nếu Ninh Phi vẫn là Giang Ngưng Phi hiền thục dịu dàng kia thì Đinh Hiếu sẽ bỏ nàng lại làng quê, một mình lên đường không chút do dự. Nhưng đôi mắt sáng quắc nọ lúc nào cũng áp bức tinh thần hắn, vậy nên hắn không dám làm những chuyện như vứt xác nơi đồng hoang.

Ninh Phi làm như những lời nàng đã nói, nàng lo đầy đủ chi phí cơm ăn áo mặc cho hai người trên đường, cũng không khiến bất kỳ ai nghi ngờ. Khi ra vào thành đều rất thuận lợi, khiến Đinh Hiếu cũng được nhờ.

Đinh Hiếu luôn tự hỏi trong bụng: Từ khi nào mà nhị phu nhân Từ gia trở nên lanh lợi thế này, ai nói chuyện cùng nàng cũng thấy vui vẻ, suýt nữa là quên nàng là một thê tử bị đuổi. Sau đó lại nghĩ: Ai da chết rồi, chẳng phải hắn là người bị nàng ta dùng từ ngữ lung lạc đầu tiên sao, nếu không sao hắn cứ để nàng ở bên.

Nhưng thành trì cũng không phải thứ gì cũng có nhiều, mấy ngày trời mới gặp một nhà trọ. Ninh Phi mua một cỗ xe ngựa, đỡ phải chen chúc với Đinh Hiếu trên một con lừa. Mành trời chiếu đất trong mùa đông rét mướt này thì đến nam nhân khỏe mạnh cũng không chịu nổi, huống hồ là người vừa bị thương vừa bị ốm như nàng. Ban đầu thì có thể dựa vào ý chí để gắng gượng, nhưng sau đó ý chí mất dần, bệnh tình thì càng ngày càng nặng.

Đinh Hiếu rất lo lắng, hắn giỏi pha chế thuốc, đặc biệt là loại thuốc chữa vết thương do đao kiếm. Nhưng về việc chẩn đoán bệnh tình thì lại không phải thế mạnh của hắn. Hắn có lòng muốn ở lại trong thành nào đó để điều trị cho Ninh Phi một chút, nhưng Ninh Phi lại không đồng ý, nàng chỉ muốn đi càng xa kinh thành càng tốt.

Hơn một tháng sau, theo lộ trình đi về hướng nam, thời tiết dần trở nên ẩm ướt, tuyết đọng cũng không còn nữa. Đã đến nơi tận cùng của đồng bằng, trước mặt hai người hiện giờ là núi non trùng trùng điệp điệp. Có dãy núi cao ngất chạm mây. Từ năm ngày trước, khi rời khỏi thành trì cuối cùng, Ninh Phi đã không chịu nổi nữa, lại sốt cao, ngủ ba ngày mà vẫn chưa tỉnh.

Không có cách nào đút lương khô mang theo người cho nàng, chỉ mớm được ít nước. Đến nay Đinh Hiếu như không bột khó gột nên hồ, muốn nấu ít thức ăn dễ nuốt nhưng chung quanh không có hộ dân nào, tuy có nồi nhưng gạo đã ăn hết từ lâu, để ninh một bát cháo cũng chẳng có. Thấy người bệnh càng ngày càng xanh xao vàng vọt, hắn cũng chẳng có cách nào, chỉ đành lấy roi quất ngựa đi hướng núi non trùng điệp kia.

Hôm đó đi đến đêm, cuối cùng xe ngựa dừng lại ở bên khe núi nhỏ. Phía trước chỉ có động vật mới đi được, cứ đi tiếp thì phải bỏ xe, cưỡi ngựa thôi.

Mùa đông phương nam vẫn có cỏ cây xanh um như thường. Gió sương lạnh bắt đầu phủ tới trong đêm khuya. Hằn tìm một đám cỏ, dọn hết đám cỏ dại rồi đốt lên một đống lửa.

Cành cây chưa khô phát ra những tiếng nổ lách tách trong đống lửa. Lửa không chiếu được đến nơi sâu thẳm phát ra tiếng động kia. Hình như có con gì đó đang chạy trốn đi.

Đinh Hiếu thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm bên xe ngựa: "Cuối cùng cũng có cách rồi."

Nói xong thì tiện tay cầm lấy một vật vừa tay, đi vào trong rừng cây cỏ rậm kia.

Xung quanh xe ngựa vãi đầy rượu, lại có cả đống lửa nên côn trùng rắn rết sẽ không đến gần. Ninh Phi nằm im trong xe, hai má hõm vào trông như người chết, không xoay người cũng không cựa được.

Trong đêm đông, đến tiếng ve cũng không nghe thấy, chỉ có tiếng xào xạc do gió thổi vào cành cây.

Một hồi lâu sau đó, từ trong đám cây cỏ tối đen phát ra tiếng kéo lê. Đinh Hiếu đi ra, ánh lửa chiếu lên gương mặt hắn, da trắng nhợt bị mấy lá cỏ tranh cao bằng người cứa vào, thành mấy đường mảnh, vết máu nhàn nhạt ngưng tụ cuối mấy đường nọ.

Một tay hắn cầm chặt thứ gì đó, lôi thẳng tới đống lửa.

Đó là một con hươu sao mới trưởng thành. Chắc sinh vào mùa xuân năm ngoái, vóc dáng vừa phát triển. Trên đầu bị cán muôi sắc nhọn cắm phập vào, xem ra không sống nổi nữa. Đinh Hiếu quăng con vật mới săn được vào khe núi, rút ra cái liềm chuyên dùng hái thuốc, bắt đầu rửa sạch lột da nấu nướng.

Hươu sao ăn cỏ trên núi, trên người có thứ quý khó tìm, người ốm không nuốt được, chỉ có thể nấu qua lên ăn, thứ này* này giải độc bổ sung sức khỏe, hiệu quả không kém gì so với tổ yến. —— Chỉ là cái tên đã thấy ghê rồi. Chí ít Đinh Hiếu từng thấy mười người bệnh thì tới tám người nhất định nôn hết cả ra nếu biết đây là gì. (* Thứ được nhắc đến ở đây là số cỏ đang được tiêu hóa trong dạ dày con hươu)

Hắn móc dạ dày hươu ra, bên trong dạ dày vẫn còn một ít thứ đó, đổ vào nấu bằng chiếc nồi bắc bởi chạc ba chân. Không lâu sau, mùi tanh tưởi bay hết, chỉ còn lại một nồi cháo đặc trắng xen xanh.

Cái thứ này có tốt hơn nữa thì Đinh Hiếu cũng không ăn, cổ họng hắn ngắn, dễ nôn hơn người khác. Lúc làm dạ dày hắn đã liên tục buồn nôn rồi.

Đinh Hiếu đem thứ cháo trắng đó đổ vào bát, bưng lên xe ngựa. Thấy Ninh Phi vẫn dáng vẻ nửa sống nửa chết, hắn nghĩ: Vì cứu mạng ngươi nên mới cho ngươi ăn cái thứ này đấy, đây là không tránh được, sau này đừng có mà oán ta!

Sau đó để Ninh Phi ngồi ngay ngắn trong lòng hắn, dùng thìa đút cho nàng từng miếng một.

Khi Đinh Hiếu còn nhỏ từng