
sao?"
Tim Lãnh Tang Thanh có một tia ấm áp, hết sức gật đầu, nhưng trong đầu
lại nhớ tới ngày hôm qua lúc chạng vạng tối trên sân thượng xảy ra
chuyện gì.
"Đừng nói với tôi con mắt của anh, anh tối qua cũng ngủ không ngon nha." Lãnh Tang Thanh xấu xa mà cười.
Niếp Tích ngẩn ra, vô cùng khó hiểu mà hỏi: "Làm sao cô biết?"
Lãnh Tang Thanh liếc xéo qua cái cổ của Niếp Tích: "Cái cổ của anh đã bán đứng anh."
Sắc mặt Niếp Tích đột nhiên hoảng hốt lên, đem cổ áo sơ mi bẻ cao lên,
có chút xấu hổ: "À...Cô hiểu lầm rồi, Somalia có hai thứ rất độc, thứ
nhất là cướp biển Somalia, thứ hai là muỗi Somalia."
Loại cớ này
đương nhiên lập tức sẽ bị nhìn thấu, Lãnh Tang Thanh hết sức làm bộ giả
ra bộ mặt ngạc nhiên: "Có phải không? Muỗi này thật lợi hại, miệng chúng nó đều dài như bạch tuộc sao?"
Niếp Tích càng thêm xấu hổ, cười ngây ngô tại chỗ, đại bộ phận người khi đang xấu hổ, rất thường sử dụng loại vẻ mặt này.
Hai người đi tới dưới một tán cây, ngồi xuống ghế dài.
Niếp Tích nhặt trên mặt đất hai chiếc lá, đưa cho Lãnh Tang Thanh một chiếc, bản thân cầm một chiếc không ngừng quạt.
"Người phụ nữ đó thật xinh đẹp!" Lãnh Tang Thanh thấy ở cửa lễ đường,
một người phụ nữa đoan trang tao nhã, tự đáy lòng mà tán thưởng.
Niếp Tích ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Cái người phụ nữ đó là cô
Isabella, là chưởng sự trong Niếp môn, Niếp môn có duy nhất một nữ
chưởng sự, đứng hàng thứ sáu, chủ yếu chịu trách nhiệm về mặt tài vụ,
Thấy cái người bên cạnh không? Đó là chồng của cô ấy, chủ tịch quỹ hòa
bình thế giới, tổng tài của mười sáu xí nghiệp, thời gian đầu, đại bộ
phận tiền Niếp môn sử dụng đều từ cái quỹ kia. Cô Isabella lập nên quỹ
đó, các chưởng sự khác sẽ không dám đi trêu chọc cô ấy, bởi vì cô ấy là
một kho bạc."
Lãnh Tang Thanh nghe có chút hứng thú, trong ánh mắt
có chút sùng bái mà nhìn người phụ nữ kia, tiếp tục thúc giục Niếp Tích: " Rồi sao nữa? Những người khác đâu?"
Niếp Tích thấy cô đối với
Niếp môn hình như rất hứng thú, bất đắc dĩ mà cười cười: "Ách... Người
đàn ông dưới gốc cây bên kia mang gọng kính bằng vàng, thấy không?"
Lãnh Tang Thanh tràn đầy lòng hiếu kì, nhìn tới hướng đang nhen nhóm trong đầu.
Niếp Tích tiếp tục nói: Hắn tên là Niếp Nhân Nghĩa, ở Niếp môn hắn đứng hàng thứ tư, chính là quản lý về ánh sáng, chỉ có điều là bộ phận làm
không ra gì. Đừng thấy hắn có tên này, cái người này bản thân mình kém
cỏi, năm đó từng bán đứng cha tôi, bây giờ thấy cha tôi thực lực này
càng lớn mạnh, lại đổi mặt lấy lòng cha, hừ, tôi chưa bao giờ gọi cái
người đó là chú." Lãnh Tang Thanh bày ra một bộ dạng chán ghét: "Người như thế thật đáng ghét."
Một đôi mắt to sáng lấp lánh dò xét, bình tĩnh nhìn phía bên cạnh chỗ nước phun.
Bên kia là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, từng đường nét trên mặt
hiện rõ sự thâm thúy, giống như tượng thần Hi Lạp, một đôi lông mi dài
hạ xuống, đôi mắt âm u thâm thúy, như một loại băng lạnh, cái mũi anh
tuấn, đôi môi giống như cánh hoa hồng, còn có nước da trắng ngần, mặc dù mặt trời mùa hạ nóng bức, toàn thân hắn cũng tản một loại mát mẽ , làm
cho người khác có cảm giác giống như đặt mình vào một trận mưa lông
ngỗng.
Lãnh Tang Thanh nhìn một hồi, lạnh lùng mà hỏi Niếp Tích: "Song sinh, tiểu tử đẹp tai bên kia cũng là người của Niếp môn sao?"
Niếp Tích thẳng lưng, liếc nhìn một cái, thoáng cái hiểu rõ người Lãnh Tang Thanh chỉ chính là người kia.
"Cái đó! Hừ hừ! Ta nghĩ tướng mạo hắn, còn hơn cả dung mạo của ta và
đại ca, kém xa đến thế sao." Niếp Tích nửa đùa nửa thật, vẻ nghiêm túc
trên mặt thoáng hiện lên.
Lãnh Tang Thanh tắm tắc mà cảm thán: "Tôi thấy, anh là đang khoe mẽ bản thân mình!"
Niếp Tích cau mày, không để ý đến những lời chế giễu của Lãnh Tang
Thanh, nói tiếp: "Cái tên tiểu tử đó là Niếp Thâm là con trai của người
hàng đứng hàng thứ năm Niếp Nhân Thịnh, năm đó tại niếp môn làm lễ
trưởng thành, hắn đứng sau đại ca, chỉ kém hơn mười giây là có thể hoàn
thành lễ trưởng thành, cuối cùng đại ca thông qua, hắn thất bại, chỉ có
điều nghe đâu hắn đang sốt cao mà còn tham gia."
"Lễ trưởng thành
của Niếp môn?" Lãnh Tang Thanh tràn đầy tò mò mà nhìn chằm chằm Niếp
Tích, đang chớp chớp mi, vô cùng tinh tế mà nhìn tính ham học hỏi của cô bây giờ.
"À, cái loại này rất phức tạp, rất tàn nhẫn, tiểu cô
nương nghe không hiểu, lại thành ác mộng." Niếp Tích nhún vai, giống như vốn không muốn nói chuyện này.
"Vậy anh hoàn thành lễ trưởng thành chưa?" Một câu hỏi của Lãnh Tang Thanh, trong khí trời nóng bức này, làm lạnh Niếp Tích.
"Cái loại chuyện này phải giải thích rõ vấn đề một chút." Niếp Tích
ngang ngược trả lời, trên trán đổ chút mồ hôi, cùng với khí trời hôm nay không liên quan.
Mà lúc này, tất cả mọi người không hề chú ý tới, một cánh tay to lớn đang đặt trên vai của Lãnh Tang Thanh.
"A!" Lãnh Tang Thanh cả kinh, quay đầu nhìn lại, một người đàn ông vóc
người lực lưỡng, khuôn mặt hung hãn, đang say mê sắc đẹp mà nhìn chằm
chằm mình.
"Còn không giới thiệu tôi đi!" Giọng điệu của hắn vô cùng tùy t