
ả mọi thứ, khiến cô giống như đang nằm mơ, bây giờ trước mắt, cô lại lộ vẻ mệt mỏi như thế.
“Làm cho tôi nằm trong bệnh
viện đủ hai ngày, chuyện này giả bộ không tình toán đã nghĩ đến chết
sao?" Giọng nói trầm thấp phát ra từ trong miệng người đàn ông, âm thanh không lớn, lại giống như nổi khiếp sợ đã lên tới chín tầng mây rồi.
Trong đầu Lãnh Tang Thanh không còn chỗ nào để suy nghĩ ra câu trả lời, cả
người giống như bức tượng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt chất phác, gắt gao mà nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mắt, sau đó ngã trên mặt
đất.
"Niếp Tích! Ngươi là Niếp Tích, không đúng! Ngươi không phải Niếp Tích!" Trên mặt Niếp Nhân Thế cũng không tỏa ra nho nhã nữa, trong hai mắt, lộ vẻ kinh sợ.
Khóe miệng người đàn ông khẻ cong lên,
vổ nhẹ đầu cô, nhìn về phía Niếp Nhân Thế, ánh mắt lộ vẻ âm trầm, hung
hăng như loài dã thú, thượng đế hình như chôn một linh hồn ác quỷ trong
người anh, lúc này lại lộ ra niềm vui. "Tôi nói, bác cả, đã lâu không
gặp rồi." Niếp Ngân dùng ánh mắt ra hiệu với Niếp Nhân Thế bỏ khẩu
súng trên mặt đất, nhưng Niếp Nhân Thế không tự nguyện, đôi mắt mở to,
nhìn dao mổ, lại nhìn khuôn mắt Niếp Ngân, toàn thân hoảng sợ mà phát
run.
Niếp Ngân thấy hắn không buông khẩu súng, lông mày cau lại,
khóe môi mỏng cong lên, cười nhạt một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ, ném dao tạo thành một đường cong, dao rơi trên cổ Niếp Hoán, có thể nhìn rất
rõ, chỉ có điều do lớp băng vừa tan, máu toàn thân chuyển động với vận
tốc rất nhanh, vết thương trên cổ phun ra rất nhiều máu.
"Được rồi! Được rồi!" Niếp Nhân Thế vội vàng ném khẩu súng xuống đất, lúc này trong giọng nói của hắn là sự cầu xin.
Niếp Ngân đảo mắt lại nhìn Lãnh Tang Thanh: "Nha đầu!"
Lãnh Tang Thanh ở một bên vẫn khiếp sợ, thấy Niếp Ngân kêu mình sau đó giật
mình một chút mà mở mắt, nhỏ giọng trả lời: "Hả? Tôi sao?"
Ông trời, cô còn đang suy nghĩ gần đây người đàn ông cùng cô qua lại là ai.
"Lấy qua đây." Ngữ khí Niếp Ngân bình thản.
Lãnh Tang Thanh nhìn thoáng qua khẩu súng trên mặt đất, lại nhìn Niếp Ngân
một chút, đôi mắt ngập ngừng đảo một vòng, sau đó từng bước một chậm
chạp mà đi qua, vô cùng cẩn thận mà khom người, hai tay vững vàng mà
nâng khẩu súng lên, lại từng bước một mà đi đến trước mặt Niếp Ngân.
Niếp Ngân cong môi, đầu mày hơi giơ lên, dường như bị dáng vẻ của cô như vậy chọc cười, khóe môi hơi giật giật, muốn nói cái gì đó, lại nhịn xuống.
Anh nhận khẩu súng, buông dao trong tay, giương mắt nhìn Tiêu Tông nói: "Ngươi!"
Tiêu Tông quay đầu nhìn anh.
Niếp Ngân dùng họng súng chỉ chỉ Niếp Hoán, "Xử lý hắn một chút."
Tiêu Tông đối với giọng điệu giống như sai bảo của Niếp Ngân, cảm thấy cực
kỳ không thích, khóe miệng trầm xuống, đứng tại chỗ chậm chạp chưa di
chuyển.
"Nhanh lên một chút! Coi chừng ta giết ngươi!" Niếp Nhân
Thế quát lên, từng giọt máu Niếp Hoán chảy từng giọt máu, cũng giống như máu hắn chảy.
Tiêu Tông tức giận mà đi qua, tìm các vật dụng cần thiết, khâu viết thương của Niếp Hoán. Toàn bộ quá trình vô cùng thành
thạo, dùng không đến hai phút.
Sau khi xử lý xong, Niếp Ngân dùng họng súng chỉ vào Niếp Nhân Thế: "Đưa tiễn chúng tôi chứ, bác cả."
Niếp Nhân Thế thức thời đem hai hai đặt sau đầu, do dự một chút, nói với
Niếp Ngân: "Chuyện tới đây rồi, ta cũng không truy cứu, ngươi đã không
muốn làm người thừa kế, như vậy có thể đem ba người này để lại, ta bảo
đảm sẽ không dùng phương pháp này với Niếp Tích, nếu như ngươi có yêu
cầu khác, có thể nói với ta, ta sẽ làm ngươi hài lòng."
Tất cả
vừa xảy ra nằm ngoài dự tính của hắn, trong lúc nhất thời bản thân trở
nên luống cuốn khó có thể bình tĩnh, lúc này Niếp Nhân Thế đã bình tĩnh
trở lại, cố gắng điều chỉnh suy nghĩ một chút, thử cùng Niếp Ngân thương lượng chút gì đó.
"À? Không truy cứu? Nếu không phải thấy năm đó ngươi thả con ngựa của cha ta, cha con các ngươi đã chôn cùng nhau rồi. Đừng nói lời vô ích nữa, đưa chúng tôi ra khỏi đây." Đang nói chuyện,
họng súng di chuyển đến giữa lưng của Niếp Nhân Thế, toàn thân hắn có
chút nghiêng về trước, không cam lòng mà nhắm mắt lại.
Niếp Nhân
Thế trước mặt, bị súng chĩa vào, Niếp Ngân sau lưng hắn ghìm súng, Lãnh
Tang Thanh cùng hai người khác theo sau Niếp Ngân, đoàn người đi ra khỏi phòng phẫu thuật, đi tới đại sảnh.
Trong đại sảnh, Niếp Tích
đang nằm trên một chiếc ghế được chế tác tỉ mỉ, huýt sáo, một tay nắm
chui súng mà quay tới quay lui, rất nhàn nhã, trên bàn trà bên cạnh anh
ta, lại có một ly nước hoa quả, bên trong còn có đá.
Phía sau anh ta, hai tay hai chân của quản gia La Sâm bị trói bằng dây thừng, đứng yên ở trên lan can cầu thang.
Nhìn thấy vài người Niếp Ngân đi ra, anh ta lười biếng từ trên ghế nhảy
xuống, lười biếng xoa bóp thắt lưng: "Lâu như vậy! Thời gian là mạng
sống đó!"
Niếp Ngân thấy quản gia La Sâm bị trói, bất ngờ cười
nhạo một tiếng: "Lãng phí mạng sống sao? Là ta nói ngươi, bây giờ đã tìm được đường ra ngoài rồi."
Niếp Tích dáng tươi cười ra vẻ xem
thường lộ vẻ ngang bướng, đi lên trước túm lấy tóc của Niếp Nhân Thế,
dùng súng