Old school Swatch Watches
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325085

Bình chọn: 9.00/10/508 lượt.

"Lại muốn bày trò gì đây?"

"Con đi nghe điện thoại." Niếp Tích có lẽ cũng bất ngờ vì cuộc điện thoại này, vỗ vai Niếp Ngân ra hiệu. xoay người rời đi.

Cánh cửa vẫn chưa kịp khép lại, điện thoại trên người Niếp Ngân vang lên,

anh nhìn thoáng qua, rất đúng lúc, là điện thoại ở biệt thự của anh,

không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cúp máy, đúng là đoán không sai chính là

tiểu nha đầu kia.

"Tìm được con nha đầu kia chưa? Cô ta là nhân

tố quan trọng nhất, chúng ta không thể để Niếp Nhân Thế* tìm thấy cô ta

trước." Niếp Nhân Quân* đột nhiên nói.

Đôi mắt vốn bình tĩnh của

Niếp Ngân đột nhiên xuất hiện một tia biến hóa, đôi mắt âm u nổi lên một chút sương lạnh, giống như sương mù quay quanh thân hình của ma quỷ,

trên người tỏa ra một loại băng giá làm cho người khác không thể coi

thường...Có lẽ, cha anh đã sớm biết hành tung của Lãnh Tang Thanh.

"Đừng đắc ý, vụ cá cược của chúng ta còn đang tiếp tục." Thấy anh không trả

lời, Niếp Nhân Quân ngược lại hơi mím môi, đưa tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt

bình tĩnh trên mặt, "Còn năm phút, con sắp thua rồi."

Niếp Ngân vẫn lẳng lặng mà đứng ở chỗ cũ, vẻ mặt bình thản khiến cho người khác vĩnh viễn không đoán được tâm tư của anh.

"Biết vì sao con thua không?" Niếp Nhân Quân từ trong áo khoát lấy ra hai điếu xì gà, ném cho Niếp Ngân một điếu.

"Con thua sao?" Niếp Ngân châm điếu xì gà, hít một hơi thật sâu.

"Tốt, cha đây sẽ cho con biết một chút kiến thức. Con chỉ biết nhìn đám mây

đen trên bầu trời, chỉ có điều không biết các tiểu thương ở đây, bọn họ

sinh sống ở nơi này lâu như vậy, đối với thời tiết ở đây mẫn cảm rất

mạnh. Bọn họ dưới thời tiết này, nhưng vẫn tiếp tục ở nơi này rao bán

hàng, điểu này có thế chứng minh hôm nay nhất định trời sẽ không mưa."

Thế nhưng chưa nói dứt lời,một giọt nước đã hung hăng rơi trên mặt Niếp

Nhân Quân, ông theo bản năng mà lau đi, lại còn liên tục chà xác, vô

cùng nghi ngờ đây có đúng là nước mưa hay không.

Mưa ở một số nơi, rơi không ngừng, từ lúc bắt đầu đến mưa tầm tả chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Mã Nhĩ Tạp là một nơi như thế .

Niếp Nhân Quân không ngừng lấy tay lau mặt, mưa to như trút nước đã nhanh

hơn ông một bước, dội tắt điếu xì gà trong tay ông, toàn thân ông đều bị ướt hết.

Niếp Ngân đứng dậy mở ô, di chuyển đến phía sau Niếp Nhân Quân, dập tắt điếu xì gà, nắm trong lòng bàn tay.

* Cái ô này là loại ô to. Mấy quán cà phê thường để chứ không phải ô cầm ta nhé!

"Xem ra cha tìm hiểu chưa nhiều rồi, quan sát bọn họ thêm thôi, nói xong anh xoay người đi đến cửa, không nhanh không chậm, nước mưa che dấu những

bước chân nặng nề của anh.

Đi tới cửa, vừa đúng lúc Niếp Tích chạy trở lại, hai anh em cùng nghiêng người, cũng không lỗ mãng với đối phương.

"Chăm sóc cha một chút, đừng làm cho cha bị cảm lạnh." Niếp Ngân chậm rãi vỗ

vỗ vai Niếp Tích, lạnh nhạt nói một câu liền đi vào bên trong.

"Này, này..." Niếp Tích quay đầu nhìn Niếp Ngân rời đi, lại nhìn cha trong

mưa, mặc dù có tán ô chống đỡ, nhưng lại không ngăn được mấy giọt mưa

tạt vào mặt, anh vội vàng chạy đến.

"Xảy ra chuyện gì?" Niếp Tích cầm cánh tay cha, muốn kéo vào trong phòng, nhưng Niếp Nhân Quân lại

không chút di chuyển, bất thình lình nhặt điếu xì gà trên mặt đất, không quan tâm đã bị nước mưa làm ướt, đi đến bên lan can, gắt gao mà nhìn

chằm chằm những tiểu thương ở bến cảng phía xa.

Nhìn thấy cha như vậy, Niếp Tích cũng không ngăn cản nữa, đi tới bên cạnh cha cùng ông chịu mưa.

"Niếp môn bên kia nói có một số việc muốn con giúp đỡ, mời con đến xem một

chuyến." Trời mưa rất lớn, khiến cho người ta nói chuyện cũng khó khăn,

Niếp Tích mỗi câu mỗi chữ đều nói rõ ràng.

Niếp Nhân Quân không trả lời, vẫn gắt gao mà nhìn chằm chằm như trước.

Các tiểu thương ở đây vẫn ngu ngốc ở đó, chỉ là đang đợi cái gì đó. Quả

nhiên, mấy chiếc thuyền hàng chậm rãi cập bến, Niếp Nhân Quân nhận ra

mấy chiếc thuyền này, đúng là thuyền của các tiểu thương ở đây chuyên

chở hàng, mà nhưng tiểu thương này dưới trời mưa lớn như thế vẫn đứng ở

đó chờ, nhất định đang chờ nhập hàng để bán vào ngày mai, nếu bỏ lỡ,

ngày mai sẽ không có thứ gì mới mẽ để bán.

Nhìn đến đây, Niếp Nhân Quân cười điên cuồng, đôi tay để trên tay vịn vang lên tiếng răn rắc. Ngự thự

Ánh nắng buổi sớm, một màu vàng rực rỡ,

tất cả biệt thự rất yên tĩnh, kể cả người đàn ông ngồi trong phòng khách cũng rất yên tĩnh.

Anh đang đọc báo, trước mặt là một tách cà

phê hương bay ngào ngạt, trên người là chiếc áo sơ mi màu đem không cài

nút, đối với thói quen ăn mặc rất kỹ lưỡng của Niếp Ngân mà nói đây đã

rất tùy tiện rồi. Chân trái thon dài gác lên đùi phải, sau khi giở một

tờ báo, cầm lấy tách cà phê uống một ngụm.

Khi buông tách cà phê xuống, cà phê trong tách khẽ lắc lư, cuối cùng chậm rãi phục hồi trạng thái như trước.

Người đàn ông, như nhập vào không gian yên tĩnh này, cho đến khi,

"Hello, chào buổi sáng." Từ lầu hai truyền xuống một giọng nữ phá tan cảnh đẹp

trước mắt này, tiếp theo "Lạch cạnh lạch cạch" tiếng dép đi xuống lầu

đem sự yên tĩnh hoàn toàn phá vỡ.

Niếp Ngân không qu