
c vung lên, Tiêu Tông trong
khoảnh khắc bay lên giữa không trung, rơi vào chiếc ghế, bể thành từng
mảnh cộng thêm với hắn, rơi xuống đất.
Vừa ngay bên cạnh Lãnh Tang Thanh, Lãnh Tang Thanh nhíu mày, đôi mắt đẹp đầy nước lành lùng nhìn hắn.
Người này đã từng là bạn tốt của cô, mặc dù Lãnh Tang Thanh biết rõ hắn là có ý đồ, nhưng hắn đã từng trong lúc khó khăn giúp đỡ cô, nếu không
phải bởi vì chuyện này, cô sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đối đãi với
Tiêu Tông như vậy, lúc nãy, người đàn ông này có đủ loại đê hèn, nham
hiểm, trước mặt cô làm không sót điều gì, khiến trong lòng cô cảm giác
được có từng đợt chua xót và thương tiếc, cho nên, cô chỉ có một lựa
chọn là lạnh lùng nhìn hắn như thế này, trong ánh mắt có một chút oán
hận, có một chút chua xót.
Tiêu Tông đau đớn mà lăn vài cái trên
mặt đất, trong lúc hỗn loạn, vô tình để ý đến đôi mắt của Lãnh Tang
Thanh, loại thương cảm này khiến cho bản thân có cảm giác như toàn thân
bị điện giật, hắn có chút xấu hổ mà cúi đầu, lấy tay gắng gượng mà chống đở cơ thể mình.
Isabella oán hận mà thở dài, thản nhiên nhìn Tiêu
Tông trên mặt đất, lại nhìn quản gia La Sâm một chút, trong ánh mắt hình như có ý gì đó, vẻ mặt ngưng trọng.
Niếp Nhân Hằng vỗ ghế đứng lên, vẻ mặt ngang ngược: "Hai kẻ giết người các ngươi, chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao?"
Niếp Ngân chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh ngồi xuống.
Niếp Tích quay người, phẫn nộ mà chỉ vào hắn, vẻ mặt hung dữ: "Ngươi
phải chú ý đến cách dùng từ của ngươi, ngươi cũng đã nghe qua rồi, lời
hắn nói vừa rồi đều là nói dối."
Niếp Nhân Hằng dùng ngón tay móc
lỗ tai một chút, đặt trước miệng thổi một cái: " Phải không? Nhưng mà
tại sao tôi không nghe ra là hắn nói dối?"
Thái độ của hắn rõ ràng là nhất định muốn diệt sạch cả nhà Niếp Nhân Quân.
Niếp Tích chế giễu một tiếng: "Ngươi là muốn chứng minh với chúng tôi ngươi không phải là người sao?"
"Ngươi..." Niếp Nhân Hằng tức giận mà hét to một tiếng.
"Tích nhi!" Niếp Nhân Quân ra hiệu Niếp Tích không nên vô lễ như vậy
với Niếp Nhân Hằng, nhưng đây dều là hành động mang tính hình thức, điểm ấy ai cũng thấy rõ.
Niếp Nhân Quân chậm rãi đứng dậy, toàn thân
run lên, âm điệu lại rất bình tĩnh mà nói với mọi người: "Các vị, không
biết tại sao lại suy nghĩ dựa vào một cái máy giám sát, lại kết luận là
lỗi của tôi chứ?"
Tất cả mọi người bên trong đều không lên tiếng,
Niếp Nhân Hằng cũng ngậm miệng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân
Quân, trong đầu hắn hiểu rõ, lúc này hắn không dễ dàng mà châm lửa đối
với mọi người bên trong, nếu như lúc này con lải nhải, đối với bản thân
cũng không có lợi.
“Ngày hôm đó thực sự đã xảy ra tranh chấp, điểm ấy ngươi giải thích như thế nào?" Isabella bình tĩnh mà truy vấn.
Niếp Nhân Quân cúi đầu cười nhạt, bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Về điểm ấy,
tôi chỉ muốn chứng minh một phát súng không thể bắn chết Niếp Nhân Thế,
những thứ còn lại ta không muốn giải thích nhiều."
Tất cả mọi người đang chờ đợi ông làm sao giải thích chuyện này.
Niếp Nhân Quân từng bước vững vàng đi tới trước mặt quản gia La Sâm:
"Quản gia La Sâm, vì sự trong sạch của tôi, ngươi có thể đem quần áo
trên người cởi ra không?"
Quản gia La Sâm liếc nhìn những người
dưới đài, đôi mắt dã thú căm hận mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân đang
ung dung trước mắt, trong lòng hắn hiểu rõ, lúc này bất kể hắn có đồng ý hay không, quần áo này đều phải cởi ra.
Hắn cực kỳ không tình nguyên mà cởi nút áo, đem áo khoác và ái sơ mi cởi xuống, lộ ra miếng vải băng ở thắt lưng hắn.
"Đây là cái gì?" Niếp Nhân Quân chỉ vào miếng băng gạt trên người hắn hỏi.
"Vết đạn." Quản gia La Sâm thật thà trả lời, hắn hiểu rõ nếu hắn không
nói là vết đạn, ngay cả có băng một lớp vải dày cũng bị vạch trần.
Niếp Nhân Quân mở hai tay ra, giống như tỏ ý với mọi người.
"Nhưng mà những điều này cũng vừa vặn trong máy giám sát, vị trí khẩu
súng trong tay Niếp Tích, hắn bắn Niếp Nhân Thế tiên sinh trước, sau đó
lại hướng về tôi bắn một phát." La Sâm có chút do dự mà giải thích.
Niếp Nhân Quân vỗ vỗ vai hắn, nói với vẻ thương lượng: " Đem quần áo
mặc vào, coi chừng vết thương bị nhiễm trùng, người của ngươi thế này
rất dễ chết."
Sau đó, ông hướng phía trước thong thả bước đi vài bước, là muốn để cho tất cả mọi người có thể nghe rõ hơn hắn nói.
"Niếp Nhân Quân tôi, mặc dù không tính là đa mưu túc trí, thông minh
hơn người, nhưng cũng không ngốc đến nổi để hai đứa con trai bảo bối của tôi, vào bên trong Niếp môn để áp sát Niếp Nhân Thế, làm như vậy chẳng
những có thể khiến cho hai đứa con trai của tôi bỏ mạng, nếu như thất
bại, còn có thể khiến cho mọi người ngồi đây có cơ hội đem Niếp Nhân
Quân tôi đuổi cùng giết tận, nếu đổi lại là các vị, các vị có làm như
vậy không?"
Nhuệ khí của mọi người cũng giảm đi một chút, mọi người đang ngồi bất luận có tham dự vào chuyện này hay không, đều phải thừa
nhận kế hoạch có chút hấp tấp, có chút xem thường Niếp Nhân Quân cùng
hai người con trai.
"Không ngờ người nhà N