XtGem Forum catalog
Những Vết Xước Màu Rêu!

Những Vết Xước Màu Rêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322051

Bình chọn: 9.5.00/10/205 lượt.

ên, có rất nhiều điều ở Vũ cô không hiểu nhưng thật

lòng rất muốn hiểu:

- Biến cố ạ?

- Ừ, cứ tưởng cậu ấy không vượt qua được ấy chứ. Nhưng mà người đi rồi

ta cũng cứ phải sống thôi! Cũng vì chuyện đó mà đám cưới với Nguyệt bị

hoãn. Giờ chắc chẳng ai nghĩ đến nữa

- Hai cô làm gì đấy, tham quan xong chưa, xuống ăn ngay!

Giọng chanh chua, bất cần của Vũ lại vang lên nhưng không còn làm Linh

khó chịu nữa, cô thấy một chút gì đồng cảm với anh. Đôi khi những vết

xước nham nhở của quá khứ đay nghiến con người ta để nét cười cũng bớt

tươi vui và những yêu thương cũng trở nên khô héo. Nhưng Linh tin chỉ

cần một cơn mưa tròn hạt những yêu thương lại vẹn nguyên như thưở nào

bởi những thứ đã thuộc về trái tim, sẽ luôn nấp mình trong những ngăn

sâu những trái tim… đợi chờ.

- Chà chà, trông hấp dẫn, lâu lắm rồi không thấy Hoàng Vũ vào bếp ấy nhỉ? Người được thưởng thức chắc đặc biệt lắm đây!

Trang nháy mắt với Huy, rồi cả hai cùng ngặt nghẽo cười.

- Ơ hơ, hai vợ chồng nhà này, ra chỗ khác chơi hết, không cho ăn nữa.

- Này nhá, ông đừng quên tôi mà không nhắc thì ông cũng quên hết cách

nấu rồi nhé! Hổ danh đầu bếp một thời quá đi! Lại còn định ăn mảnh!

Vũ nhét một miếng thịt viên to đùng vào miệng Huy:

- Ăn đi, nói nhiều quá!

Rồi anh ân cần gắp một miếng vào bát Linh:

- Cô cũng ăn đi, không phải ai cũng được tôi nấu cho ăn đâu.Nếu không phải hôm nay tôi hứng thì…

Hai vợ chồng Trang lại cùng phá lên cười, họ cùng đồng thanh:

- Thì hôm khác tôi nấu cô ăn… nhỉ?

Họ quay lại phía nhau cười nghiêng ngả. Vũ ngồi xuống ghế, gương mặt anh hình như loáng một chút bối rối chẳng bao giờ Linh kịp thấy trước đó:

- Thôi đi, ăn, cười nhiều trước khi ăn là đau dạ dày nặng đấy!

Linh thích khoảng khắc này. Bình yên lắm.

- Nhìn chúng ta như hai gia đình trẻ đấy nhỉ?

- Vơ vẩn, ai them gia đình với cô ta?

- Chỉ sợ có người muốn cũng không được thôi?

- Vâng, cô thì quý báu rồi! Ai dám đụng vào. Thế nên cứ ế mãi!

- Kệ tôi, có ế thì còn hơn làm vợ anh!

Vũ bĩu môi không đáp lại. Trang và Huy nhìn nhau rồi cũng phá lên cười. Họ hẹn nhau chiều thứ bảy ngày mai ở quán quen ở Thủ đô.

Con đường về đầy mưa làm mọi thứ xung quanh đều như được dịp bừng sáng.

- Cô không thể bớt ngẩn ngơ trên em Audi của tôi ?Nhìn cái mặt ngu ngu ngố ngố chẳng hợp em đẹp ngời ngời của tôi gì cả?

Linh lườm Vũ.

- Ơ, sao lại dừng lại!

- Không biết, cô hỏi em ấy đi. Hỏng rồi!

- Ôi trời ơi. Anh điên à? Xe xịn thế không biết? Giờ làm sao mà về được.

- Thì xuống xe đi bộ?

Vũ bước xuống xe.

- Anh định đi bộ thật á?

Vũ không nhìn Linh. Anh nhìn cô vẻ bất lực… Chép miệng rồi bước xuống xe.

Những hạt mưa táp vào cổ vào má Vũ như cuốn đi mọi lo toan, mọi nghĩ ngợi, mọi mệt mỏi.

Anh mở cửa: Xuống, xuống đi!Tuyệt lắm! Linh hào hứng đong mưa trong bàn tay mình. Lâu lắm rồi cô mới được trở lại tinh nghịch và trẻ con như thế. Những hạt mưa xiên

ngang đáp vào tay cô. Dịu dàng, man mát. Rồi đột nhiên xoay mình để váy

trắng và mái tóc cùng xoè ra đón mưa. Linh lại thấy mình giống cô nhóc

ngày nào, thích được làm cô dâu, được mặc váy và xoay xoay trước gương.

- Nhìn cô giống một con chuột bị ướt! Ghê quá!

- Anh so sánh thế đấy hả?

Linh chạy đuổi theo Vũ. Họ đạp nước bắn tung toé. Họ vui đùa với nhau

trong mưa. Những hạt mưa reo vui cùng giây phút hạnh phúc hiếm hoi của

họ. Họ cười, trêu nhau và chạy nhảy. Tuổi thơ sống lại trong Linh... Cô

nuốt từng giọt mưa vào miệng... Ngọt lịm và mát nữa. Sự mát rượi ấy dịu

dàng thấm vào tim cô, tiếp thêm cho nó thật nhiều sức lực.

*

- Cô nhấn mật khẩu đi: Minh Nguyệt.

Linh hơi khựng tay lại.

- À, không cần ghen đâu. Là do cô ấy tự đặt. Mà tôi không có thời gian đổi nên cứ để vậy thôi!

Vũ cười tươi rói, tay nghịch nghịch những lọn tóc ướt đẫm trên lưng Linh.

- Thôi đi, buông ra, ai thèm ghen với anh. Tự đi mà ấn.

- Này nhá, chính cô năn nỉ tôi cho vào nhà tôi đấy nhé! 12 giờ rồi, tôi lại cho về nhà hoặc ra đường bây giờ.

Linh bực mình, định quay đi. Vũ vội giữ tay Linh.

- Thôi được rồi. Con gái thật rách việc. Hơi tí đã giận như thật. Đi ra đó mà ngủ ngoài đường à?

Căn phòng của Vũ khá đơn giản. Bộ ghế sofa màu nâu xám hướng về chiếc ti vi màn hình rộng. Linh chú ý bức ảnh gia đình treo đối diện ô cửa sổ,

có cả Nguyệt. Người đàn bà trong ảnh hình như Linh có nhác thấy ở đâu

đó. Không loại trừ khả năng là nhà Dương. Linh tin vào suy luận của

mình. Thi thoảng cô vẫn nghĩ về những mối quan hệ chằng chéo này. Rồi

vội xua đi.

Vũ ném cho Linh chiếc khăn tắm màu xanh dương.

- Vào tắm đi, cảm là tôi không trả cho nhà cô được đâu?

Linh chần chừ, ngồi im trên ghế:

- Nhưng mà... tắm xong tôi biết... mặc gì?

- Ừ nhỉ! Không nghĩ ra... À, quần áo tôi... Thiếu gì... Yên tâm, mặc được hết.

Vũ cười lớn.

Linh lưỡng lự cầm bộ quần áo bóng đá của Vũ, chui tọt vào nhà tắm...

Vũ đánh rơi quyển báo trên tay khi cô bước ra. Trông cô thanh tú lạ

thường trong bộ quần áo quá cỡ. Phom người nhỏ khiến cô bỗng trở nên

quyến rũ. Làn da mịn màng, không trắng bóc nhưng đầy khiêu khích cho ai

đó muốn ch