XtGem Forum catalog
Những Tháng Năm Hổ Phách

Những Tháng Năm Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324031

Bình chọn: 9.00/10/403 lượt.

vay mượn được thêm năm trăm nữa; tính ra vẫn thiếu ba ngàn. Em Năm, chị Tư giờ chỉ biết tìm em. Chị cũng biết hai vợ chồng em giờ bị giảm biên chế, cuộc sống cũng vất vả nhưng hai người làm nhà nước lâu như vậy chắc chắn tiền của cũng khá hơn nông dân bọn chị nhiều. Em cho chị vay hai ngàn đi, có tiền nhất định chị trả lại em ngay.”

Lúc mẹ nói chuyện, Vĩnh Tân chỉ đứng một bên, cúi đầu không nói năng gì, đến khi mẹ ngừng rồi mới ngẩng đầu, hai má đỏ bừng ngập ngừng: “Dì Năm…”

Âm thanh trầm thấp chứa biết bao khẩn cầu, Tần Chiêu Chiêu nghe mà não lòng. Tần mẹ nghe xong vội khoát tay bảo cậu đừng nói thêm gì nữa. “An tâm, Vĩnh Tân thi đỗ đại học không chịu thua kém ai, dì Năm sao có thể để con không được đi học chứ?”

Tần mẹ không do dự cho bác Tư vay hai ngàn đồng, ngoài ra còn cho Vĩnh Tân ba trăm đồng coi như thưởng vì cậu đã đỗ đại học.

Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh, miệng không nói ra nhưng cảm thấy mẹ mình thật tốt.

Chập tối, Tần ba đi làm về, trong bữa tối, Tần mẹ kể từ đầu đến cuối cho chồng nghe chuyện ban sáng. Tần Chiêu Chiêu sợ ba không vui, mẹ cô chưa bàn bạc gì đã cho người ta vay nhiều tiền như thế, hai ngàn đồng đối với nhà cô cũng không hề nhỏ.

Không hỏi ý kiến chồng, tự ý lấy tiền cho chị mình vay, trong lòng Tần mẹ cũng không an tâm. Dù sao trước nay kinh tế trong nhà phần lớn là do Tần ba đảm đương, sổ tiết kiệm của nhà phần lớn là tiền ông làm ra. Nhưng trong tình cảnh này, bà không thể không cho vay, nếu chỉ nói: “Chờ lão Tần về thương lượng một chút đã” cũng đủ khiến bác Tư cảm thấy bà có ý không muốn cho vay, còn Vĩnh Tân hai mắt đỏ hoe đáng thương nữa… Bà nhẹ nhàng giải thích cho chồng, mong ông hiểu và bỏ qua: “Vĩnh Tân nói sẽ cố gắng vừa đi làm vừa đi học để có tiền sớm trả lại cho mình.”

Tần ba nghe vợ kể xong cũng không có vẻ giận hờn gì. “Cho mượn là phải rồi, đều là thân thích trong nhà, mình không giúp thì giúp ai.”

Lúc này, Tần Chiêu Chiêu nhân ra ba mình cũng thật tốt.

Tiền học phí của Vĩnh Tân khiến vợ chồng Tần gia nhận ra học phí học đại học đắt đỏ thế nào, mà học phí còn có xu hướng tăng dần từng năm, thật không biết năm sau con gái thi đỗ thì học phí đã lên bao nhiêu rồi. Sổ tiết kiệm của họ giờ mới có ba vạn đồng, không ổn, phải nghĩ cách kiếm thêm tiền thật nhanh.

Tần ba ngày ngày làm việc ở xưởng, tối về còn nhận lắp máy dệt ở nhà để kiếm thêm tiền. Tần mẹ thôi việc ở tiệm đồ ngủ, theo một chị em cùng nhà máy lúc trước đi quét dọn thuê cho các gia đình, tiền công cao hơn, thời gian cũng linh hoạt hơn nhiều.

Một ngày bà nhận quét dọn, giặt đồ, nấu cơm cho một gia đình; ngoài ra còn nhận trang trí, lắp đồ, làm vệ sinh nữa. Những chuyện này xem chừng lặt vặt mà thật phiền toái, nhất là cửa phòng, cửa tủ sau khi sơn và đánh véc ni thường lưu lại nhiều vệt trắng loang lổ, phải dùng móng tay cạo đi cho sạch. Việc như vậy nhẹ nhàng cũng một ngày mới xong, nhưng thù lao cũng khá, đại loại có thể được khoảng ba mươi đến năm mươi đồng một bộ tùy lớn nhỏ. Vì thế, nếu nhận được việc như vậy mẹ cô sẽ vui vẻ đi làm, làm về rồi lại than ngắn thở dài. Những người thuê người tới quét dọn nhà mới đều là những người khá giả, nhà cửa rộng rãi, đẹp đẽ, so với nhà mình như trên trời dưới đất. Bà không hiểu chủ nhân những ngôi nhà này làm thế nào có thể kiếm được chừng ấy tiền, chẳng bù cho bà vất vả làm lụng nửa đời còn chưa mua nổi một ngôi nhà mới.

Chuyện phân hóa giàu nghèo cũng dần thấy rõ ở Trường Cơ. Hè năm nay nhà máy đứng ra nhận tiền góp vốn xây nhà lần thứ ba, vài chục căn nhà quy mô lớn ngay lập tức bị chiếm hết, những căn nhà nhỏ đến nay không được ưa chuộng nữa. Nhà quy mô lớn diện tích cả trăm mét vuông, giá cả đắt, phí trang trí lắp đặt cũng cao nhưng nhanh chóng bán hết. Riêng điều này cũng đủ chứng minh những người này rất nhiều tiền, nếu không sao mua nổi nhà lớn?

Những căn nhà mới được xây ngay cạnh khu “Trung Nam Hải” xưa. Nhà mới xây lên, khu “Trung Nam Hải” tất nhiên sẽ trở nên ảm đạm, thất sắc. Năm xưa, khu nhà này từng sừng sững giữa những căn nhà cấp bốn thấp lè tè như hạc trong bầy gà, giờ đây đã trở thành nhà cũ hai chục tuổi, dần cũ nát theo thời gian. Những vị lãnh đạo nhà máy sống ở “Trung Hải Nam” xưa giờ cũng chuyển sang khu nhà góp vốn xây sau này hoặc chuyển vào thành phố cả rồi.

Ngay cả những người có điều kiện ở Trường Cơ cũng rời bỏ vùng ngoại ô nửa tỉnh nửa quê này để chuyển tới nhà mới trong thành phố. Thành phố mỗi ngày lại xuất hiện thêm nhiều những khu nhà mới tên nghe rất kêu: vườn hoa XX, sơn trang YY, danh thành cẩm uyển ZZ… giá cả đương nhiên không hề rẻ. Lúc ấy, góp vốn xây một nhà lớn ở Trường Cơ hết khoảng bốn vạn đồng, còn trong thành phố, một ngôi nhà như vậy có rẻ cũng tám, chín vạn, nếu ở những khu đường đẹp, một căn nhà đủ điện nước không dưới cả chục vạn. Số tiền lớn thế này đối với những gia đình chỉ làm công ăn lương ở Trường Cơ chẳng khác gì số trên trời.

Trong số những người nhanh chóng giàu có ấy chẳng có ai đi làm thuê, chỉ dựa vào tiền đi làm thuê làm mướn tuyệt đối không thể chỉ vài năm mà mua được nhà trong thành