
quá xúc động.” Văn Sơ thốt ra lời xin lỗi.
“Anh cũng biết sao!” Lỗ Như Hoa rầu rĩ, đêm nay quá kích thích, đầu óc cô bây giờ choáng váng, choáng váng đến không còn cảm giác.
Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa yên lặng hơi cúi đầu: “Anh cũng không biết vì sao lại thế này, Có lẽ…… Bởi vì em quá xuất sắc.”
“Không xuất sắc đến mức ai gặp cũng thích đâu nhỉ? Cha anh vẫn không vui mừng hoan nghênh em.” Lỗ Như Hoa buồn cười huých cùi chỏ vào Văn Sơ.
“Đó là vì ông ấy chưa hiểu em.” Văn Sơ ngượng ngùng cười: “Em…… Sẽ không để ý chứ?”
Lỗ Như Hoa lắc đầu: “Tóm lại anh giày vò em, cũng may hôm nay có tin tức nên em không thèm giận, chỉ cần Tự Ngọc có cơ hội, em phải cám ơn trời đất .”
“Tự Ngọc khi nào thì đi Mĩ?” Văn Sơ lại gần Lỗ Như Hoa, ngồi xuống bên cạnh, hỏi nghiêm túc.
“Làm xong thủ tục thì đi.” Nhắc tới chuyện này, Lỗ Như Hoa phấn chấn hẳn: “Cuối cùng cũng có hi vọng , Tự Ngọc có thể sống sót, Văn Sơ, em không dám tin chuyện này có thể xảy ra.”
“Người tốt sẽ gặp chuyện lành.” Văn Sơ mỉm cười ôm cô: “Từ nay về sau, tất cả sẽ là ngày lành, chỉ e em vui đến nằm mơ cũng phá ra cười.”
“Thật sao?”
“Thật, mùa xuân đã đến, mùa hè còn có thể xa sao?”
“Lại dùng từ lung tung.”
“Em thích là được.”
Trong phòng yên tĩnh lại, đương nhiên không xuất hiện âm thanh như lời trong miệng Hạ Thịnh làm cho người ta có “ý nghĩ kỳ quái”, đêm nay chỉ có vui sướng và yên ả, trước mạng sống của Tự Ngọc, mọi thứ đều trở nên không quan trọng… Sáu năm sau.
Trong một phòng thiết kế nhà ở thuộc một công ty nào đó.
“Kết hôn hay không, em nói đi, cuối cùng em có kết hôn hay không?” Trong điện thoại truyền ra giọng của Văn Sơ, có vẻ như vì thẹn quá hoá giận.
Lỗ Như Hoa buồn bực ho một tiếng trong cổ họng, khẽ đẩy ghế xoay: “Anh yêu à ……”
“Đừng có làm trò! Lời ngon tiếng ngọt lừa gạt anh nữa! Cho em một tháng để chấm dứt mọi công việc, sau đó kết hôn với anh, đây là mệnh lệnh cuối cùng!”
“A…… Nhưng công ty còn một hợp đồng……”
“Khỏi lấy công ty đè anh, anh là tổng giám đốc, anh nói là xong.”
“À, anh là chủ tịch, đúng vậy, vì anh là tổng giám đốc, em mới có trách nhiệm với công ty, anh cũng không muốn công ty bồi thường đúng không?”
“Tiền anh cả đống!”
“Văn Sơ, từ lúc nào anh lại trở nên thô bỉ như vậy.” Lỗ Như Hoa bật cười.
“ Lỗ Như Hoa anh cảnh cáo em, đừng ép anh dùng tuyệt chiêu, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người!”
“Không đúng không đúng, em không phải là vì anh sao? Triển lãm tranh của anh đạt hiệu ứng tốt như vậy, không phải càng nên cố gắng sao? Huống hồ Tự Ngọc cũng chưa về, nó gần đây cũng bận, cho em hai tháng được không? Ba tháng là xong. Được không?”
“ Tự Ngọc sắp về rồi, hôm qua anh vừa gọi cho cậu ta.” Văn Sơ cười quái dị: “Anh bảo cậu ta về, đùa hoài, chị gái kết hôn là chuyện lớn, còn có thể không về?”
“Ba tháng, em cam đoan chỉ chậm lại ba tháng!” Lỗ Như Hoa thốt ra lời thề đã nói hàng ngày.
“Ba tháng?” Tiếng cười Văn Sơ càng thêm gian ác: “Ba tháng sau bụng của em lộ rõ rồi, em không ngại mặc áo cưới không đẹp sao?”
“Á, á?” Lỗ Như Hoa hoảng sợ: “Có ý gì, vì sao bụng em to ra, anh có ý gì?”
“Ý anh là em mang thai, đứa con là của anh, là của anh!”
“Anh đùa cái gì ……” Lỗ Như Hoa lắp bắp: “Em lại không biết…… Cái đó là sao……”
“Anh làm!” Văn Sơ rất thẳng thắn: “Anh đổ rớt thuốc tránh thai của em, còn đem cái đó…… Mỗi cái đều đâm vài mũi, bảo bối của chúng ta là theo vết thủng mà ra, là cá lọt lưới! Không phải hai tháng nay em không thấy chị cả của mẹ đến thăm? Không phải gần đây em hay choáng váng buồn nôn?”
Lỗ Như Hoa thở ra một ngụm khí lạnh, nắm chặt điện thoại, nói không nên lời.
Cửa ban công bỗng nhiên bị đẩy ra, dĩ nhiên là Văn Sơ, vẻ mặt cực kỳ trấn tĩnh thong thả đi vào, trong tay còn cầm di động……
“Đúng vậy, là anh làm, em xem rồi làm đi. Nếu em không muốn có đứa con này thì xử lý luôn cả cha nó đi. Nếu không thì phải kết hôn với anh.
Lỗ Như Hoa, anh làm thế cũng vì muốn tốt cho em, không muốn em biến thành bà mẹ lớn tuổi. Anh nghĩ rồi, con ra đời cứ để anh chăm sóc còn không được sao?
Em muốn sao trên trời, anh bắc thang cho em hái xuống, em muốn trăng, anh lấy súng cho em bắn!
Em thích kiếm tiền, anh đem tất cả tiền gửi trong ngân hàng để trên giường cho em nằm.
Thời gian sau tốt nghiệp dài như vậy, anh lúc nào cũng chờ em gật đầu, trước kia em nói anh chưa trưởng thành, anh tìm đủ mọi cách để trưởng thành.
Nhưng Lỗ Như Hoa …… Có vài người, cả đời cũng không thể trưởng thành…… Như anh…… Cho nên em có đồng ý lấy một người như anh không?
Á, không cho em nói không muốn, bởi vì con cũng có rồi……”
Văn Sơ thản nhiên nói từng chữ một, giọng nói rất to, không hề ngại ngần N người đang vây quanh cửa nghe lén.
Đúng vậy, hắn chờ quá lâu, học đại học thì không thể kết hôn.
Tốt nghiệp phải gầy dựng sự nghiệp cũng không thể kết hôn, nghề nghiệp ổn định lại phải giữ gìn sự nghiệp càng không thể kết hôn.
Vậy thì như thế nào cho phải? Cứ chịu đựng sự ép buộc của Lỗ Như Hoa sao? Không được, tuyệt đối không được!
Chuyện gì đều có thể nghe Lỗ Như Hoa, riêng kết hôn thì không!
“Hôm nay em phải quyết định, thá