Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322924

Bình chọn: 9.5.00/10/292 lượt.

ng hắn mà khóc, tiếng khóc làm cho hắn đau lòng hoảng hốt và hoảng loạn.

Cô ấy nói gì?

Trên đường xuống suối vàng sẽ cùng đi với hắn?

Cô ấy nói hắn là người cô ấy yêu nhất?

Tai nạn xe kỳ lạ này cuối cùng cũng làm cho cô ấy biểu hiện như một cô gái bình thường?

Gột bỏ lớp vỏ kiên cường, cuối cùng cũng nói yêu hắn?

Lòng Văn có cảm giác là lạ, không biết có phải gọi là cảm động không, dù sao, có người nói theo hắn đi…… chết, điều đó cũng rất…… Tuyệt vời…… Phải không?

Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Văn Sơ chậm rãi tàn lụi, tan nhanh một cách kỳ lạ, hắn quyết định…… Tạm thời tha cho Lỗ Như Hoa, xuống núi nói sau, tìm một chỗ không có người, hỏi lại chuyện tối nay…… Tìm một khung cảnh đẹp đẽ, ít người lui tới chậm rãi hỏi lại……

Mắt thấy Dạ nhiên đang đi về phía mình, ác ý bỗng nhiên nổi lên, Văn Sơ lập tức nâng mặt Lỗ Như Hoa, hít sâu một hơi, hôn lên môi cô, dùng hết sức, thật sâu.

Ha ha, tất cả mọi người nhìn đi, Lỗ Như Hoa là của ta! Văn Sơ thầm mỉm cười, vĩnh viễn của ta.

Trì hoãn ở nơi xảy ra tai nạn một giờ, đoàn người trường S cuối cùng cũng có thể về khách sạn .

Lỗ Như Hoa, Văn Sơ, Tự Ngọc cùng đi xe Dạ Nhiên, dọc đường đi không ngừng nói về chuyện phẫu thuật, kể liền một lượt.

Nhìn Lỗ Như Hoa không ngừng chảy nước mắt vì vui mừng, Văn Sơ bỗng nhiên cảm thấy lúc nãy hắn thật buồn cười, cũng hiểu được một điều: Dù chính mắt nhìn thấy cũng không nhất định lạ thật, khi cần giải thích, còn phải thêm vào sự tin tưởng, đó là điều quan trọng.

Đưa họ trở lại khách sạn, Dạ Nhiên cũng về, không quên mời sinh viên trường S quay lại Dạ viên ngày hôm sau, Dạ viên rộng lớn, những chỗ cần xem vẫn còn rất nhiều.

“Anh Dạ Nhiên……” Văn Sơ tiễn Dạ Nhiên, do dự nói: “…… Xin lỗi, anh đừng để bụng……”

Dạ Nhiên nở nụ cười: “Nếu anh nói anh để bụng, em làm thế nào để đền bù?”

Văn Sơ giật mình, gãi đầu khó xử.

“Em yên tâm, người anh yêu không nhất định phải là người phụ nữ của kẻ khác.”

Dạ Nhiên nói lại câu cuối cùng Văn Sơ hôm ấy: “Được rồi, anh thừa nhận câu nói này làm anh tổn thương, nghe thật…… Chẳng phải hay ho gì, nhưng anh bỏ qua cho em, em là thằng nhãi dù có gây thương tổn cho người khác thì người ta cũng không thể tức giận với em.”

“Em không biết anh tìm Như Hoa nói chuyện Tự Ngọc.” Văn Sơ cảm thấy rất áy náy.

“Anh phải nhắc em, những chuyện em và cô ấy phải đối mặt vẫn còn rất nhiều, nếu mỗi lần như thế em lại xúc động hoặc hiểu lầm, cô ấy sẽ không tha thứ cho em dễ dàng như vậy đâu.”

“Dạ, em hiểu.” Văn Sơ nghiêm chỉnh gật đầu, lập tức nở nụ cười: “Cám ơn anh.”

“Anh giúp Như Hoa đưa Tự Ngọc đi cho yên tâm, em không ghen chứ?” Dạ Nhiên hỏi lại.

Mặt Văn Sơ nóng lên: “Nếu em không trưởng thành hơn, thì thật sự không xứng với Như Hoa.”

“Chờ anh mang tin tốt về.” Dạ Nhiên mỉm cười cam đoan: “Họ là một cặp chị em may mắn, đó là điều chắc chắn.”

“Dạ Nhiên, người hiến tim là ai?” Văn sơ không nén nổi tò mò.

“Người ấy muốn anh giữ bí mật .” Giọng Dạ Nhiên ảm đạm: “Anh ta nói, có thể để trái tim tiếp tục đập, đó là may mắn của anh ta.”

Văn Sơ kinh ngạc nhìn Dạ Nhiên lên xe, dõi theo chiếc xe dần chạy xa.

Trở lại phòng Lỗ Như Hoa, Hạ Thịnh đang cùng Lỗ Như Hoa líu ríu nói chuyện, Tự Ngọc cũng ở đó, câu chuyện xoay quanh tai nạn xe cộ vừa rồi và chuyện phẫu thuật của Tự Ngọc, vẻ mặt Lỗ Như Hoa vui mừng cực độ, pha lẫn nét kinh hoảng chưa hoàn toàn biến mất.

Thái độ Tự Ngọc hơi hoảng hốt, dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không thể bộc lộ cảm xúc và niềm hy vọng to lớn, Hạ Thịnh thì vui đến mức đã quên cô là ai, cô thật lòng mừng thay cho hai chị em này.

“……” Văn Sơ đứng ở cửa phòng cửa, do dự không biết nên vào hay không.

“A……” Hạ Thịnh như có “mắt thần”: “Tôi nhớ ra rồi, Phương Ngu rất nhát gan, tôi đi hù cậu ta mới được, có lẽ…… phải hù cả đêm.”

“Tôi cũng đi, gấp rút lên đường nên có hơi mệt, đều do Văn Sơ mà ra.” Tự Ngọc cười.

Lỗ Như Hoa nghe vậy, hung tợn trừng Văn Sơ, ánh mắt như phóng dao: Em trai của tôi mà bị anh tra tấn xảy ra sự cố, tôi lấy mạng anh!

Văn Sơ im lặng tựa vào tường……

Hạ Thịnh khi ra đến cửa thì dừng một chút bên cạnh Văn Sơ, còn không quên cười đến quỷ dị: “Thí chủ, người trẻ tuổi sức lực dồi dào, phải chú ý đúng mực, tường căn phòng này không cách âm, không cách âm!”

“Ừ, cám ơn nhắc nhở, chúng tôi sẽ cố hết sức để không phát ra những âm thanh khiến cho cậu có ý nghĩ quái gở.” Văn Sơ nghiêm túc trả lời.

“Yên tâm, chúng tôi sẽ nghe thật cẩn thận.” Tự Ngọc càng nghiêm túc hơn.

Lỗ Như Hoa ném cái gối đầu về phía bọn họ: “Ba kẻ lưu manh!”

Hạ Thịnh cười quái dị chạy đi, còn không quên giúp hai người đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn Văn Sơ và Lỗ Như Hoa, một sự im lặng kỳ lạ.

Văn Sơ thầm tự nhủ: Phải nghiêm túc, phải mạnh miệng, để Lỗ Như Hoa không còn giận mình…… Phải giả dạng hình dạng của một “nam tử hán đại trượng phu”……

Nhưng khi đối mặt với Lỗ Như Hoa, những lời thoại mà hắn chuẩn bị sẵn biến mất, nhìn ánh mắt thản nhiên của cô, do vừa rồi gào khóc mà sưng húp …… Văn Sơ cảm thấy hắn thật buồn cười, Lỗ Như Hoa làm sao có thể cùng Dạ nhiên……

“Xin lỗi, là do anh


XtGem Forum catalog