
g ríu rít vòng quanh tấm bình phong lớn được che bằng một tấm màn thêu thủ công, cười nói không ngừng.
Xem ra ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, thôi mặc kệ bọn họ, trước tiên cứ một mình đi xuống dưới xem trước!
Nghĩ xong, Lỗ Như Hoa một mình đi lên lầu, cũng may cầu thang dẫn lên mỗi lầu đều có đặt một chiếc đèn nhỏ treo tường, không sáng lắm, nhưng cũng đủ thấy rõ ràng từng bậc thang
. Dưới chân trải thảm dày, cảm giác vừa mềm mại vừa chắc chắn, giẫm lên không hề nghe tiếng bước chân.
Đang buổi tối lại đi đến một nơi thần bí, leo cầu thang gỗ, còn kết hợp thêm ánh đèn mờ nhạt và thảm dày, Lỗ Như Hoa không cảm thấy sợ hãi, ngược lại cảm thấy có chút khôi hài, bất giác bật cười khẽ.
Trèo đến lầu hai, cầu thang chật hẹp mở ra một cửa sổ, phân thành ba lớp, lớp dưới là một cửa sổ bằng gỗ viền song thủy tinh, lớp thứ hai là một rào sắt bảo vệ, ngoài cùng lại có thêm cánh cửa, nhiều móc khoá bằng sắt thuần chất, lúc này đang để ngỏ.
Nhìn cánh cửa sổ như vậy, Lỗ Như Hoa không thấy kỳ lạ, đặc điểm của chòi canh vốn là được tạo ra để phòng thủ. Chỉ là trên cửa sắt có khắc hoa văn chìm rất đẹp, cô lại gần nhìn, hoá ra là hoa văn vẽ về những chiếc lá phong, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau. Lá phong…… Đúng thế, ban nãy lên lầu cũng phải chạm tay vào nắm cửa – một tấm điêu khắc vẽ hình chiếc lá phong, còn thêm một lớp sơn nước đỏ rực, xem ra tổ tiên của Dạ gia rất thích loại hoa văn này.
“Lỗ Như Hoa, một mình đi lên đó nhớ cẩn thận!” Dưới lầu, Phương Ngu cười quái dị, nói một cách đe doạ rồi phát ra một tràng âm thanh như trong phim kinh dị.
“Tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, hù tôi vô ích!” Lỗ Như Hoa lớn tiếng đáp lại, cười cười, tiếp tục đi lên lầu trên.
Lầu hai và lầu ba là nhà thờ tổ của nhà họ Dạ, trên tường ngoài mỗi gian phòng đều treo một khung ảnh bằng thuỷ tinh, phía trên ghi tỉ mỉ công dụng của gian phòng, và với cuộc đời chủ nhân, tiếc là không tương xứng với tấm ảnh chụp.
Lỗ Như Hoa lấy máy ảnh chụp trước, đợi về nhà xem lại kỹ hơn.
Tự nói mình là người vô thần, nhưng khi giơ tay đẩy cánh cửa gỗ nặng nề, mũi ngửi được không khí ẩm mốc bên trong, nhìn làn gió biển lay nhẹ tấm màn trắng, Lỗ Như Hoa vẫn có một chút, chỉ một chút chột dạ, cùng lúc hơi cảm thán, không gian ở đây thật sự rất có tính áp bức, nơi này thật đúng là khó chịu, xem ra thẩm mỹ của người xưa và hiện đại không giống như nhau .
Leo lên lầu 4, cô chợt nghe tiếng nói râm ran của bọn Hạ Thịnh ở lầu ba.
Lỗ Như Hoa thầm nghĩ, quả nhiên một người đàn bà cũng như năm trăm con vịt, nếu có khác nhau thì chắc chỉ là tiếng nói không to bằng……
Lỗ Như Hoa bất mãn chĩa miệng xuống lầu hét toáng lên, “Lại ầm ỹ, cứ ầm ĩ đi để tổ tiên Dạ viên thần bí ra đây tiếp đón các cậu!”
“Thật ngại quá, tổ tiên của Dạ viên thần bí bây giờ có lẽ là không rảnh ra đón tiếp các vị.” Trong góc cầu thang lầu 4, truyền đến một một giọng nói, có vẻ như đang nén cười. Âm thanh rất quen thuộc, hình như là……
Lỗ Như Hoa kinh ngạc nhìn về phía người đang, anh ta đứng không xa, khoanh tay dựa vào vách tường, cũng như mọi khi, mặc y phục hàng ngày màu đen, trong ánh sáng mờ mờ, cũng thấy rõ một đôi mắt mang theo ý cười nhìn cô, Dạ Nhiên.
Có vài người, cứ sau một khoảng thời gian kỳ lạ, lại xuất hiện ở vài địa điểm kỳ quái.
Lỗ Như Hoa bỗng nhiên có cảm giác dở khóc dở cười, cả chỗ này mà sao hoả như Dạ Nhiên cũng có thể đến?
“À…… Có vẻ như tôi không được hoan nghênh.” Dạ Nhiên cười thản nhiên, tuy nói vậy, vẻ mặt anh ta không hề có vẻ gì gọi là đã bị tổn thương. Qua ánh đèn mờ ảo, anh ta có vẻ đã đoán trước được phản ứng của cô.
“Ở đây không phải là chỗ của tôi, ai tới tôi cũng không quản được.” Lỗ Như Hoa bất đắc dĩ nói, “Có điều anh Dạ Nhiên, có lẽ anh cũng khá rảnh rỗi nhỉ, lần này lại vì cái gì? Đến đây du lịch?”
Dạ Nhiên khẽ nhướm mi, “Lần này thật sự là có công việc.”
“Công việc làm gì mà tới tận đây?” Lỗ Như Hoa hơi mất kiên nhẫn. Cô và Văn Sơ xung đột với nhau bởi vì người đàn ông đang cười đến đáng đánh đòn trước mặt, anh ta không tự hiểu, còn cố dây dưa!
“Tuy tôi nói thế này có vẻ hơi tự đề cao mình, nhưng anh Dạ Nhiên, anh tìm cách cố ý định ra những cuộc gặp gỡ kiểu này, có phải hơi quá hay không? Tôi không xinh đẹp, anh đi theo tôi làm gì? Tôi đến Dạ viên anh cũng không buông tha? Ba của Văn Sơ cuối cùng đã cho anh cái gì?” Giọng Lỗ Như Hoa không cao không thấp, đủ để Dạ Nhiên nghe thấy, nhưng vừa đủ để đám bạn bè đứng dưới không nghe được.
“À……” Dạ Nhiên cười khổ, “Em tới Dạ viên…… Tôi đương nhiên chưa nói tới việc không bỏ qua, có điều …… Tôi nghĩ tôi cũng có quyền tới đây.”
“Anh chỉ có quyền ở lầu một và lầu hai!” Lỗ Như Hoa sung sướng nói, “Hướng dẫn viên du lịch đã dặn, chủ của Dạ viên đã nói rõ chỉ có sinh viên trường S mới có thể lên lầu 3 và 4. Anh cũng là sinh viên trường S sao? Thật là sinh viên trường S?”
“Tôi không phải sinh viên.” Dạ Nhiên trả lời nghiêm chỉnh, “Nhưng tôi đúng như em đã nói, chủ nhân của Dạ viên. Tôi nghĩ, tôi đứng ở lầu của nhà mình, có lẽ là không sao, em nghĩ thế nào, Lỗ tiểu thư?”
Lỗ Như Hoa há miệng, n