Snack's 1967
Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323001

Bình chọn: 9.00/10/300 lượt.

p là lên núi, tham quan chòi canh nổi tiếng nhất: Dạ viên.

Nhưng trời không chiều lòng, sáng sớm đã bắt đầu mưa.

Tuy lên núi đi đường quốc lộ, nhưng cũng ẩm ướt trơn trợt, không nên đi.

Xuất phát từ nỗi lo về sự an toàn, giáo viên hướng dẫn yêu cầu mọi người ở lại khách sạn, đợi mưa tạnh hoặc ngớt lại đi.

Không ngờ mất gần một ngày, gần đến tối mưa mới ngừng, mọi người hơi do dự, cảm thấy thời gian không còn sớm, lên núi cũng không thể nhìn được cái gì. hướng dẫn viên du lịch lại nhấn mạnh, đi Dạ viên, phải tới vào buổi tối mới thấy đẹp.

Đến lúc này, dù sao cũng đều là những người trẻ tuổi nhiệt huyết, cũng không sợ ngủ trễ, đoàn người lên xe, đến Dạ viên.

Ô tô xoay chạy chầm chậm quanh đường lên núi, Lỗ Như Hoa vẫn ngồi gần cửa sổ bên phải xe, vị trí này có thể nhìn biển một cách rõ ràng.

Thành phố S chỉ có sông mà không có biển, lần này đến Hải Bình tranh thủ nhìn cho kỹ.

Người hướng dẫn viên không cường điệu, dù không tới Dạ viên, chỉ nhìn hoàng hôn trên biển cũng đủ làm cho người ta rung động .

Nhưng cũng như lần thứ nhất khi tới biển lúc đã muộn, Lỗ Như Hoa cảm thấy mặt biển rất lạ, tối đen như mực, vô cùng đáng sợ, có một loại hương vị huyền bí, tựa như một phân cảnh rùng rợn trong phim, không ai biết giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.

Trong lòng cô “nhớ nhung” cái di động 3G Văn Sơ đưa. Nếu còn chưa mất, sẽ để hắn nhìn biển, xem hắn nói gì. Còn Lỗ Tự Ngọc, chắc chắn nó sẽ cho rằng nơi này thích hợp để vẽ một bức tranh phông tối.

Nói lại, hai ngày nay Văn Sơ thật im lặng, vẫn không gọi điện thoại cho cô.

Mượn di động Hạ Thịnh nhắn tin cho hắn, câu trả lời của hắn thật ngắn gọn, toàn bộ đều là: Đang vội, trở về rồi nói.

Hai chữ “trở về” trong hai ngày nay, làm Lỗ Như Hoa hơi bực bội, không nén được những suy nghĩ miên man. Cũng may chỉ một lúc sau đã đến Dạ viên.

Ô tô dừng trước bãi đỗ xe của dạ viên, Lỗ Như Hoa theo mọi người xuống xe, một trang viện không biết rộng đến bao nhiêu hiện ngay trước mắt.

Cửa sơn màu đỏ thắm, đã được mở sẵn, hẳn là đã nhận được thông báo sắp có người tới.

Quan sát thêm, phía trên cửa, một tấm biển đen thật dài vắt qua chiều rộng hai cánh cửa, hai bên sườn được chiếu sáng bằng hai ngọn đèn lồng càng làm nổi vẻ sáng bóng của nước sơn đen, trên mặt chỉ khắc hai chữ: Dạ viên.

“Toà nhà này có ma không nhỉ……” Hạ Thịnh nổi da gà toàn thân.

“Gặp qua con người của cậu rồi, còn có thể sợ quỷ sao?” Tiếu Thanh không bỏ qua cơ hội trêu ghẹo Hạ Thịnh. Những người khác cười cười, đều thầm hiểu nhưng không nói.

Lỗ Như Hoa xuất thần nhìn tấm biển. Dạ viên…… Dạ viên…… Hai chữ đơn giản, nét bút trang trọng càng làm cho tòa nhà càng có vẻ tĩnh mịch, cây cối trong khuôn viên cũng rất cao to, vươn cao hẳn bức tường bao ngoài, trong những cơn gió thổi từ biển đến, như đang nhe nanh múa vuốt.

“Dạ viên là chòi canh nổi tiếng nhất ở Hải Bình của chúng tôi, hơn nữa trong lịch sử chiến đấu chống hải tặc có vai trò rất quan trọng.” Nữ hướng dẫn viên du lịch chỉ vào tấm bảng, nói, “ Lịch sử của Dạ viên rất dài, chúng ta vừa đi vừa nói.”

Mọi người vội vàng đi theo, tiến vào cánh cửa lớn màu đỏ thắm.

Trước tiên, họ đi qua một con đường đầy những bong cây âm u, ngước mắt có thể nhìn thấy phía trước là toà lầu chính được sơn đỏ thắm, những ngọn đèn lẻ loi từ bên trong chiếu ra con đường, nổi bật một cách kỳ lạ.

“Đây là công trình quan trọng nhất của Dạ viên, gọi là Tuệ Lư, cũng là toà lầu đầu tiên được xây dựng, ông tổ nhà họ Dạ xây dựng vì người vợ cả thông minh – Đàm Thị, tổng cộng có năm tầng.” Hướng dẫn viên du lịch thong thả giới thiệu,

“Mọi người có thể nhìn đến trước cửa của Tuệ Lư có đặt hai bức tượng sư tử có mắt không tròng, theo truyền thuyết, sư tử có thể xua đuổi tà ma.”

“Nơi này có tà ma sao?” Lỗ Như Hoa không nhịn được câu hỏi.

“À…… Là chuyện ngày xưa. Trong khuôn viên Dạ viên có rất nhiều hài cốt chí sĩ từng đánh nhau với hải tặc. Có điều đã lâu lắm rồi, có tà ma thì cũng đã bị chính khí cản ngăn.”

Hướng dẫn viên du lịch cười, “Thậm chí, rất nhiều du khách kể về Dạ viên như một hoa viên cổ nhiều chuyện ma quái, chỉ dành cho việc thám hiểm, ha ha… Bình thường, Tuệ Lư chỉ mở cửa hai lầu dưới cùng cho khách tham quan. Riêng lần này, tôn trọng trường đại học S, chủ nhân Dạ viên đồng ý mở thêm lầu 3 và lầu 4. Ngoài ra còn có thể tham quan phía ngoài nhà tranh xây thêm bên cạnh.”

Khoa kiến trúc mừng rơn, ở nơi xa xôi như Hải Bình vẫn còn có thể hưởng thụ đặc quyền ngoài ý muốn, thật là khó cầu mà được!

Mọi người đều giơ máy ảnh và di động chụp ngoại cảnh, sau đó theo dướng dẫn viên du lịch vào bên trong Tuệ Lư.

Trong khi ríu rít nói chuyện, ánh tà dương cuối cùng dần dần biến mất, bóng đêm từ từ thay thế.

Bên trong chòi canh mới là chỗ đáng nhìn nhất, cũng là nơi nổi tiếng của Dạ viên lúc sau này.

Hướng dẫn viên du lịch cứ qua một tầng lại không ngừng giới thiệu, nhưng bên trong Tuệ Lư sinh viên đứng quá đông, Lỗ Như Hoa không chen được lên phía trước, cô cũng không thấy hứng thú với cách trang trí toàn bằng gỗ Đàn Tử (gỗ lim) ở đây.

Hạ Thịnh và Phương Ngu đan