Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhớ Nhung Người Xa Lạ

Nhớ Nhung Người Xa Lạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321790

Bình chọn: 10.00/10/179 lượt.

ghĩ thế." Anh gật đầu, "Tôi đi trước."

Ài, anh thật phải đi? Lòng An Lâm dâng lên chút ảo não. Không ngờ đi một

đoạn đường, cô biết anh tên là Kỷ Duẫn Phong, những thứ khác thì sao?

Hết thảy đều chẳng biết.

Cái dạng đàn ông thách đố này khiến tâm cô không yên!

"Anh muốn đi thì đi đi, nói với tôi làm gì?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô thật

là muốn cắt luôn cái lưỡi của mình, rõ ràng là cô luôn thông minh và

giỏi hùng biện không ngại, sao lần này không dùng được cái nào thế?

"Hẹn gặp lại." Kỷ Duẫn Phong nhẹ vẫy tay với cô.

An Lâm gật đầu, "Ừ, gặp lại."

Thật sự có thể "gặp lại" sao? Nhưng lúc này ngoại trừ xoay người bước đi cô

còn có thể làm gì? Cũng không thể như một cô gái bất cần chạy theo anh

hỏi số điện thoại, cái đó mà anh không cười nhạo mới là lạ.

Thế nhưng, cứ như vậy mà đi, cô lại có chút không cam lòng, ít nhất phải

biết anh làm việc ở đâu, may ra có một ngày có thể cùng anh "tình cờ gặp gỡ" ...

Trời ạ! Bây giờ cô đang mê trai sao? Sao lại muốn những thứ này? Điên rồi, cô điên thật rồi.

Thế nhưng... An Lâm đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại.

Cô biết, hành động vừa rồi là để thấy anh.

"Ài!" Quay đầu lại, cô thất vọng rũ đôi mắt xuống. Từ lâu anh đã không có ở

đó, một khắc vừa rồi, lúc bọn họ giao nhau đi ra.

Khẽ thở

dài một cái, khó nén thất vọng trong lòng, cô cầm điện thoại di động

lên, chuẩn bị bảo tài xế đến đón, tầm mắt vẫn dừng lại nơi anh đứng khi

nãy.

"Leng keng!" Tiếng cửa hàng tiện lợi vừa lúc vang lên.

Người từ bên trong đi ra, tiếp theo lộ ra dáng vẻ tươi cười.

"Ủa, cô còn chưa đi à?" Trong tay Kỷ Duẫn Phong cầm một ly cà phê, thấy An

Lâm còn đứng đấy, lại đi vào cửa hàng tiện lợi."Cô chờ một chút." Lần

thứ hai anh đi ra, trong tay có thêm một... ly cà phê khác.

Anh gọi cô đi tới, đưa ly cà phê trong tay cho cô."Nóng đấy, có thể chứ?"

An Lâm ngơ ngác nhận lấy, cuối cùng không nhịn được cười. Người đàn ông

này thực là lợi hại! Có thể khiến tâm tình của cô thiên biến vạn hóa.

Đây là một loại duyên phận sao? Nghĩ như vậy, cô không che giấu được vui sướng trong lòng.

"Làm sao vậy?" Một ly cà phê có thể khiến cô ấy cười như vậy? Kỷ Duẫn Phong không khỏi tò mò.

"Không có gì." An Lâm lắc đầu. Cô cười, là bởi vì cảm giác mình như một đứa ngốc, rất ngây ngô."Cám ơn cà phê của anh."

"Không cần khách khí." Anh không cảm thấy gì."Nếu không phải vì thời gian

không còn sớm, tôi không nên mời cô một ly cà phê trong cửa hàng tiện

lợi, hẳn là nên tìm một quán cà phê không tệ..."

"Vậy ngày mai đi." Cô rất thuận miệng nói tiếp.

"Hả?" Không ngờ cô sẽ nói như vậy, Kỷ Duẫn Phong không khỏi sửng sốt.

"Thế nào, lẽ nào thành ý của anh chỉ ngoài miệng thôi hả?" Cô nói nghe rất nghiêm túc.

"Dĩ nhiên là không phải." Anh luôn nói được làm được, chỉ là không ngờ cô thẳng thắn như vậy mà thôi.

"Tối mai anh có việc à?"

"Không có." Vừa lúc anh rảnh rỗi.

"Vậy sáu giờ rưỡi, hẹn ở đây nhé." Nói xong, cô đưa ly cà phê lên khẽ nhấp, đè nén lồng ngực đang phập phồng kịch liệt.

Chỉ là anh dừng một lát, nhưng đối với cô mà nói lại lâu như qua một thế kỷ.

Ngộ nhỡ anh từ chối, không phải là cô mất mặt chết sao?

"Được." Kỷ Duẫn Phong gật đầu đồng ý rất nhanh.

"Ừ, cứ như vậy nhé, đừng tới trễ đấy!" Nói xong, An Lâm suất khí phất tay với anh nói tạm biệt, sau đó xoay người rời đi.

Yeah! Cô thở mạnh một hơi, gương mặt thoáng chốc trở nên hồng nhuận, giả bộ

bình tĩnh uống cà phê, trong đầu đang nhảy nhót kịch liệt.

Cô chủ động mời một người đàn ông, nếu như trước đây làm như vậy, cô nhất

định sẽ cảm thấy mình rất ngu xuẩn, nhưng lúc này, dĩ nhiên cô vì mình

mà mắng lại!

"Ha ha..." Nhìn bóng lưng cô rời đi, Kỷ Duẫn Phong cũng cong mi cười khẽ.

Cô gái này thật đáng yêu!

Nếu như cô không phải là em gái An Diệu, vậy thì càng tốt hơn... Chưa tới sáu giờ rưỡi, An Lâm đã đi tới chỗ tối hôm qua cô và Kỷ Duẫn Phong hẹn.

Mắt thấy còn hơn mười phút nữa, nên cô đi vào một cửa hàng vật cưng bên kia đường, nhìn những chú chó, cô mèo đáng yêu trong tủ kính thủy tinh.

Cuối cùng, tầm mắt của cô dừng lại tại một con mèo Anh quốc lông ngắn, mặt

nó tròn vo cùng với một đôi mắt long lanh nước, nhìn cô như muốn nói:

Hãy ôm em về nhà đi.

Cô dự định nuôi một con mèo từ lâu,

nhưng vẫn chưa nghiêm túc hành động, hôm nay thấy con mèo nhỏ khả ái

này, lại bắt đầu thích thú với ý niệm này.

An Lâm gần như dán mặt lên tấm kính thủy tinh, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động con mèo nhỏ, càng xem càng thích.

Được, sau khi gặp Kỷ Duẫn Phong xong, sẽ mua nó về.

Nên thay nó lấy tên gì nhỉ? Cô nghĩ nghĩ chuyện này...

Thế nhưng, khi cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên thấy con mèo kia bị ông chủ

tiệm thú cưng ôm ra khỏi lồng, giao cho người phía sau ông ta.

"Không được, nó bị bán rồi sao?" An Lâm mở to hai mắt khóc thét một tiếng."Không được, mình phải cướp nó về!"

Nghĩ như vậy, cô vội vã đẩy cửa tiệm thú cưng ra .

"Hoan nghênh quý khách." Ông chủ thân thiện mở miệng bắt chuyện.

"Ông chủ, tôi muốn con kia..." Cô chỉ thẳng vào con mèo đang bị người ta ôm

trong ngực, sau đó ngẩng đầu vừa lúc ngườ