
n đi.
Tan việc Tần Vũ Dương mang theo Liễu Vận Ca thẳng đến
quán rượu Quân Hào. Dự án hợp tác của Phong Hoa cùng Đằng Đạt kỳ thật còn có sự
tham gia của chính phủ, nếu như muốn tiến hành thuận lợi suôn sẻ, thì phải nhận
được sự giúp đỡ của chính phủ là không thể thiếu, đêm nay Đằng Đạt và Phong Hoa
làm chủ, mời các lãnh đạo chính phủ ngành liên quan dùng cơm, trao dồi tình
cảm. Nói là dùng cơm, bất quá là nói những lời tâng bốc hình thức, uống rượu
uống đến nôn ra, về phần thức ăn ngược lại không động bao nhiêu.
Phong Hoa bên kia là Cố Mặc Hàm cùng Mạc Sính Dã đại
diện tham dự. Một đám đầy tớ của nhân dân, vừa mới bắt đầu đều là áo quần bảnh
bao, ra vẻ đạo mạo, nói chuyện nhã nhặn, uống rượu nhã nhặn, nhã nhặn thổi
phồng lẫn nhau, khen Cố Mặc Hàm cùng Mạc Sính Dã tuổi trẻ tài cao, khen Tần Vũ
Dương xinh đẹp tài giỏi. Được vài ly rượu lót bụng, liền tháo mặt nạ xuống,
nâng ly cạn chén, cởi tay áo xắn lên, bầu không khí nồng nhiệt, mặt mày đỏ rực,
lời nói khí phách chí lớn, hoàn toàn tìm không được phương hướng.
Tần Vũ Dương trong lòng xem thường, nhưng trên mặt lại
cười đoan trang. Vô luận triều đại nào, phương Đông hoặc phương Tây, vẻ đoan
trang là vĩnh viễn không sai. Nhưng mà, giả bộ cũng phải giả bộ cho giống, đó
lại là một kỹ thuật. Lúc vẻ mặt Tần Vũ Dương đang tươi cười như không có việc
gì đem bàn tay của một vị cục trưởng bên cạnh từ trên đùi lấy ra liền khắc sâu
được điểm này. Nó không chỉ có khảo nghiệm sự nhẫn nại của bạn, mà còn là sự
biểu tình bề ngoài nữa, ngôn ngữ cơ thể cùng ý nghĩ nội tâm giằng co nhau. Rõ
ràng là muốn đứng lên trợn mắt nhìn, chỉ vào mũi của đối phương mắng to, hoặc
là đem nước trong ly hắt lên trên mặt của ông ta, hoặc sẽ trực tiếp đến cho ông
ta một cái tát sau đó nghênh ngang rời đi. Nhưng mà sự thật tình huống chỉ có
thể là đem đôi tay heo kia lấy ra làm như thể chưa có cái gì phát sinh.
Tần Vũ Dương đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt,
tóc gáy dựng đứng lên, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt lạnh như băng của Cố Mặc Hàm
đang nhìn cái cục trưởng bên cạnh hoàn toàn không biết Đông Tây Nam Bắc này.
Cố Mặc Hàm nhận điện thoại khi trở lại liền chứng kiến
cái người kia bên cạnh Tần Vũ Dương đem tay tự nhiên để trên đùi của cô, vừa
nhìn cũng biết đây là động tác làm thường xuyên, anh phát bực đến không có chỗ
xả.
Cố Mặc Hàm chậm rãi đi trở về chỗ ngồi, đã không còn
vẻ thân thiện vừa rồi. Mạc Sính Dã thấy sắc mặt của anh hơi khó coi, xích lại
gần hỏi: "Hàm
tử, làm sao vậy?"
Cố Mặc Hàm ngước mắt nhìn cái tên cục trưởng kia,
giọng nói thờ ơ mang theo vẻ hàn ý: "Có người chiếm tiện nghi
của chị dâu cậu, cậu giúp tớ xử lý, không cần hạ thủ lưu tình."
Chị dâu? Mạc Sính Dã nhìn nhìn Cố Mặc Hàm, lại nhìn
một chút Tần Vũ Dương, đã hiểu rõ, sau đó vẻ mặt bi thương nhìn cái tên cục
trưởng kia: Ông chiếm tiện nghi của Tần Vũ Dương, bộ không muốn lăn lộn nữa hả?
Mạc Sính Dã nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi Cố Mặc
Hàm, thực sợ cậu ta khống chế không nổi muốn đi đánh người. Mạc Sính Dã lập tức
đứng lên nói mấy câu khách sáo, rất nhanh bữa tiệc này cũng kết thúc.
Tại cửa quán rượu đưa tiễn một đám quan chức chánh
phủ, Cố Mặc Hàm nói với Mạc Sính Dã: "Tớ tiễn Vũ Dương, cậu
tiễn trợ lý Liễu." Nói xong
nắm tay Tần Vũ Dương đi đến hướng bãi đậu xe.
Tần Vũ Dương giãy giụa: "Tôi không có uống bao
nhiêu, hơn nữa tôi tự lái xe tới, không cần anh tiễn."
"Anh
uống nhiều quá không thể lái xe được, em đưa anh về đi!" Cố Mặc Hàm vừa đi vừa nói.
Tần Vũ Dương trợn tròn mắt.
Tần Vũ Dương nhìn người đang ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt
thản nhiên tự đắc, đâu có giống bộ dạng uống nhiều. Tần Vũ Dương vừa lái xe vừa
thỉnh thoảng trộm ngắm anh một cái. Cố Mặc Hàm mặc dù mắt nhìn phía trước,
nhưng độ cong khóe miệng lại càng lúc càng lớn.
"Có
phải dáng vẻ anh đẹp trai hơn so với trước kia không?" Cố Mặc Hàm đột nhiên xoay đầu lại, đối mặt với ánh mắt
đang nhìn lén anh của Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương bị bắt ngay tại trận, có chút thẹn quá
hoá giận, trợn mắt liếc anh một cái, chuyên tâm lái xe.
"Nhà
anh ở đâu hả ?" Khi Tần Vũ Dương
đang đợi đèn đỏ thì hỏi.
Cố Mặc Hàm quay đầu, vẻ mặt ủy khuất: "Anh
cũng trở về lâu như vậy, em ngay cả anh ở nơi nào cũng không biết?"
Tần Vũ Dương lập tức nhanh mồm nhanh miệng đáp lại
anh:"Tôi
và anh có quan hệ gì chứ, tại sao phải biết rõ anh ở đâu?"
Cố Mặc Hàm đột nhiên vươn hai tay ôm lấy mặt của Tần
Vũ Dương, hôn lên môi của cô.
Chỉ là sự vuốt ve dịu dàng, không mang theo bất kỳ dục
vọng gì, chỉ là nghe được tiếng hô hấp của nhau, chưa từng làm cho cảm động đến
thế. Tần Vũ Dương bị động tác đột nhiên của anh cùng sự dịu dàng làm cho rung
động, chỉ trợn to hai mắt nhìn đôi mắt đang nhắm mắt trước mặt kia, vết nếp gấp
rất sâu của đôi mi mắt, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung rung, đột nhiên lòng
của cô cũng theo đó mà rung động lên.
Đằng sau tiếng còi xe không ngừng truyền đến, Tần Vũ
Dương mạnh mẽ đẩy anh ra, Cố Mặc Hàm lập tức đề phòng: "Em sẽ
k