
h giữa cô và Cố Mặc Hàm rất gần, có
thể rõ ràng ngửi thấy trên người anh vị nhàn nhạt bạc hà cùng mùi rượu thoang
thoảng. Ngực của anh cũng vẫn là sự ấm áp đã từng quen thuộc.
Tuy nhiên với động tác tư thế này của anh, lại
kết hợp với bộ dạng nhàn rỗi của anh hôm nay, thấy như thế nào cũng giống một
cậu con trai nhà giàu có quyền thế đang đùa giỡn con gái nhà lành. Tần Vũ Dương
bất an động đậy, Cố Mặc Hàm liền ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong phòng không ánh
đèn, Tần Vũ Dương chỉ có thể nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào miễn
cưỡng thấy rõ mặt anh, mặt mày sáng sủa, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, như
những ngôi sao ở đường chân trời, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, đến hấp
dẫn lòng người.
Tần Vũ Dương bị anh nhìn như vậy cảm giác toàn thân
như ngồi trên đống lửa, miệng đắng lưỡi khô, không tự giác liếm đôi môi một
chút.
Ánh mắt Cố Mặc Hàm càng thâm sâu như mực, đáy mắt tích
tụ ham muốn nồng đậm đang dâng lên.
"Cố
tổng, Ưm..." Lời của Tần Vũ Dương muốn nói đều bị anh nuốt toàn bộ
vào trong miệng.
Hơi thở nam tính tinh khiết của anh thổi vào mặt, vừa
mới bắt đầu chỉ là ở trên môi trằn trọc, dùng đầu lưỡi từ từ phác thảo trên môi
cô. Lúc đầu tay còn được chống lên trên cửa về sau lại bỏ xuống đặt trên lưng
Tần Vũ Dương, khẽ vỗ nhè nhẹ dụ dỗ cô hé miệng.
Hai tay Tần Vũ Dương chống trước ngực anh, cố gắng hết
sức cũng không thể di chuyển được anh, chỉ có thể cảm thấy tim anh đập thình
thịch. Tần Vũ Dương lắc đầu muốn thoát khỏi hơi thở của anh, nhưng anh luôn có
thể thành công bắt được cô.
"Hé
miệng ra, ngoan nào..." Cố
Mặc Hàm mở miệng kề sát vào môi cô.
Tần Vũ Dương muốn nhấc chân lên đá anh nhưng lại bị anh
thành công tránh thoát, sau đó ở trên eo cô nhéo một cái, Tần Vũ Dương mở miệng
kêu lên lại bị anh thừa dịp tấn công, trực tiếp đi thẳng vào, không buông tha
mỗi một góc nhỏ nào. Tần Vũ Dương chống lại sự xâm nhập của anh, lại bị anh kéo
tới dây dưa không tha, dịu dàng lại mạnh mẽ, hơi thở hai người càng ngày càng
dồn dập.
Có mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có hương thơm của rượu,
Tần Vũ Dương từ từ chìm đắm vào trong đó, bỗng nhiên hốc mắt nóng lên nước mắt
chảy xuống.
Cố Mặc Hàm phát hiện những cay đắng bên mép miệng,
trong lòng thở dài, vẫn chưa thỏa mãn từ từ buông ra cái lưỡi đinh hương mát
lạnh mềm mại cũng không day dưa nữa, cuối cùng tại môi cô ấn xuống một nụ hôn.
Trán dựa vào trán của cô, hô hấp cũng nghe được, từ từ bình tĩnh lại hô hấp, dùng
ngón cái lau đi khóe mắt ướt át của cô.
Tần Vũ Dương nước mắt càng rơi càng nhiều, Cố Mặc Hàm
dùng môi hôn lên những giọt nước mắt đang rơi xuống, đem toàn bộ những đau khổ
cay đắng này nuốt vào bụng, bên miệng nhẹ giọng nỉ non, mang theo dỗ dành cùng
mê hoặc; "Đừng
khóc, Vũ Dương, đừng khóc..." Cuối
cùng nhẹ nhàng ôm Tần Vũ Dương vào ngực, chậm rãi vỗ nhẹ sau lưng cô: "Anh
lại không làm gì em, em khóc cái gì?"
Tần Vũ Dương buồn bực đánh một cái trước ngực anh thút
tha thút thít mở miệng: "Cố
Mặc Hàm, anh thả tôi ra có được không? Quá khứ của anh tôi đã không kịp tham dự
vào, tương lai của anh có đánh chết tôi cũng không muốn tham dự. Hạng mục này
vừa kết thúc, chúng ta cũng đừng nên gặp mặt nữa."
Cố Mặc Hàm từ từ buông cô ra, Tần Vũ Dương lập tức đẩy
anh rồi xoay người mở cửa chạy ra ngoài.
Cố Mặc Hàm sờ nơi ẩm ướt trước ngực, nghĩ tới sự ấm áp
mềm mại vừa rồi trong ngực, chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng rất
kiên định: "Vũ
Dương, em không muốn tham dự vào của anh, vậy anh buộc phải tham dự vào của em
thôi."
Tần Vũ Dương cũng không có trở về ghế lô, gọi điện
thoại bàn giao ngắn gọn rồi đi ra khỏi quán rượu. Cũng không có lái xe, từng
bước từng bước đi chậm rãi đi qua những con phố, đằng sau có chiếc xe liên tục
đi theo, cô cũng không có phát hiện.
Đã cuối thu gió đêm rất lạnh, bên đường rơi đầy lá cây
khô, Tần Vũ Dương dẫm lên chúng, nghe thấy những tiếng vang xào xạt xào xạt.
Tần Vũ Dương trong lòng rất loạn, rất ủy khuất. Rốt cuộc Cố Mặc Hàm coi cô là
cái gì? Năm đó không đem cô để vào mắt, sau khi từ nước Mĩ trở về lại giả bộ
làm không biết cô, lại còn vì Triệu Tịch Vũ công khai đấu thầu, hôm nay lại như
vậy đối với cô, rốt cuộc coi cô là hạng người gì?
Tần Vũ Dương ngày càng cảm thấy chóng mặt, gió thu
lạnh cũng không thể khiến cô cảm thấy tỉnh táo hơn. Cũng đã khuya rồi, cửa hàng
hai bên đường đều đã đóng cửa, chỉ có đèn đường vẫn sáng, trên đường không có
bao nhiêu người đi, có đôi khi sẽ có những đôi tình nhân dắt tay đi qua, những
cử chỉ thân mật những lời nói nhẹ nhàng. Cũng có những người vội vã đi qua có
thể là đang vội vã về nhà. Trong nhà anh ta có lẽ đang có người vợ hiền thảo
đứa con hoạt bát đáng yêu đang đợi anh ta về.
Tần Vũ Dương bỗng nhiên cảm thấy cô đơn tịch mịch,
trong nhà cô chẳng có ai đợi cô cả.
Cố Mặc Hàm nhìn bóng lưng tịch mịch cô đơn trước mắt
dưới đèn đường, môi mím thật chặt, trong lòng rất không thoải mái. Một đường đi
theo cô đến khi thấy đèn sáng trên nhà cô, mới từ trong xe đi xuống.