Teya Salat
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323792

Bình chọn: 7.00/10/379 lượt.

ch Lỗi cũng không bất ngờ lắm, dù sao cùng

ở một thành phố, sớm muộn gì cũng sẽ gặp. Mặc dù không có cùng một lĩnh vực,

nhưng danh tiếng của Tần Vũ Dương trong hai năm qua ở ngành công nghiệp bán lẻ

xe hơi cũng đã nghe qua, miệng lưỡi khéo léo linh hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền [1'>, chỉ

trong một vài năm ngắn ngủi, thành tích xuất sắc của cô ấy đã không có người

nào địch nổi. Thạch Lỗi không biết Cố Mặc Hàm rốt cuộc là đang nghĩ gì, dù sao

cậu ta và Tần Vũ Dương cũng đã xa nhau được năm năm.

Thạch Lỗi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải

là biện pháp, nên cười nói: "Ở bên trái trước mặt cậu 45 độ có

một người đẹp đã nhìn chằm chằm cậu ít nhất mười phút rồi."


Cố Mặc Hàm một ngụm uống hết ly rượu, không có bất kỳ

phản ứng gì. Cầm áo vest đi ra cửa, Thạch Lỗi ở phía sau hét lên:"Cậu đi đâu vậy?

Cậu cái nhân vật thành công từ hải ngoại trở về sẽ không để cho tớ mời khách

đấy chứ?"


Cố Mặc Hàm đầu cũng không quay lại: "Là bạn

học tốt nhiều năm, thì mời tớ uống ly rượu cũng không được sao?"


Trên đường lái xe về nhà, bên ngoài ánh đèn nê ông

chợt sáng, chợt tối, Cố Mặc Hàm nhớ tới ban ngày khi nhìn thấy cô gái nhỏ ấy.

Thật ra, mấy năm nay tin tức về cô Cố Mặc Hàm đều biết, biết cô cực khổ như thế

nào để lên được địa vị như ngày hôm nay, anh không phải là không đau lòng,

nhưng mà anh cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể làm, bởi vì Tần

Vũ Dương năm đó bi thương cô độc nói: "Cố Mặc Hàm, em không bao

giờ muốn nhìn thấy anh nữa."


Ngày thứ hai, Tần Vũ Dương thở dài nhìn chằm chằm hai

vòng đen to trên đôi mắt mình trong gương, trong lòng than thở, thời gian qua

nhanh thật, chẳng lẽ mình đã già rồi? Mấy phút sau, trong gương xuất hiện một

khuôn mặt trang điểm rất tinh tế, Tần Vũ Dương cuối cùng phủ một lớp son bóng,

cả khuôn mặt một lần nữa trở nên hoàn hảo, một chút cũng không nhìn ra là đêm

qua đã mất ngủ, thậm chí còn có điểm quyến rũ. Áo len màu đen, váy màu xám tro,

legging màu đen, ủng màu tím, cộng với áo gió ka-ki bên ngoài, càng lộ ra dáng

người cao gầy của Tần Vũ Dương, trước khi rời khỏi, còn quay lại nhìn vào

gương, Tần Vũ Dương rất vừa ý.

Đến văn phòng, như bình thường bắt đầu nhận gửi e

-mail, xem tài liệu. Đột nhiên bên ngoài có một tiếng ồn ào rất lớn, rất lâu

cũng không có ngừng. Sau đó điện thoại nội bộ vang lên, liếc mắt nhìn dãy số,

là Đổng sự Tôn, cung kính nhận điện, sau đó liền đi lên. Đến văn phòng của Đổng

sự Tôn, Tần Vũ Dương cảm thấy tình huống trước mắt có chút không thể tin nổi.

Cố Mặc Hàm đang ngồi ở trên ghế sa lon tiếp khách nói

chuyện cùng Đổng sự Tôn, Đổng sự Tôn mang trên mặt nụ cười lấy lòng, nhìn thấy

Tần Vũ Dương đi vào, liền nhiệt tình giúp bọn họ giới thiệu: "Vũ

Dương à, đây là Cố tổng của tập đoàn Phong Hoa, mới từ nước Mĩ trở về, thật

đúng là tuổi trẻ tài cao. Cố tổng, đây là người phụ trách hạng mục này, Tần Vũ

Dương."


Tần Vũ Dương lập tức cười nhanh chóng vươn tay ra: "Cố

tổng, xin chào!"


Cố Mặc Hàm nhìn cô đưa tay ra, mảnh mai trắng ngần,

móng tay cắt sửa rất gọn, nhẹ nhàng cầm, thật lâu vẫn không buông ra.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc lâu. . . . .

.

___________________

[1'> Mạnh

vì gạo bạo vì tiền: Gạo đây là

cơm gạo, người ta mạnh khoẻ là nhờ cơm gạo, không có cơm gạo ăn, thì không ai

mạnh được. Tiền là tiền của, có

tiền của thì người ta dám làm những việc to tát, lớn lao, không sợ thua lỗ, tốn

kém, thế tức là mạnh bạo. Đại ý câu này nói kinh tế làm nên sức mạnh.



Từ văn phòng Đổng sự Tôn đi ra, Tần Vũ Dương trở lại

văn phòng, đang chuẩn bị đi vào cửa thì quay đầu lại hỏi thư kí: "Mới

vừa rồi thế nào lại loạn như vậy?"


Đôi mắt to của thư kí đột nhiên sáng rực lên: "Mới

vừa rồi Đổng sự Tôn đưa đến một người đàn ông đặc biệt đẹp trai, wow, ngoài đời

tôi cho tới bây giờ còn chưa nhìn thấy qua một người đàn ông trẻ đẹp trai đến

vậy!"


Tần Vũ Dương dường như từ trong ánh mắt của cô ta có

thể nhìn thấy những quả bong bóng màu hồng, còn có hình trái tim nữa.

Mỉm cười một lúc, rồi nói: "Ồ, hèn

chi."
Trong lòng lại bồi thêm

một câu: Cố Mặc Hàm, anh thật đúng là yêu nghiệt mà.

Ban đêm, khi Thạch Lỗi đẩy cửa vào, nhìn thấy Cố Mặc

Hàm đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc, ngón tay có hơi điểm hồng, khói trắng

lượn lờ, thân ảnh cao lớn đứng giữa buổi chiều tà, có một sự cô đơn không thể

nói nên lời.

Thạch Lỗi sửng sốt, không biết có nên lên tiếng gọi

cậu ta hay không.

Rất nhanh, Cố Mặc Hàm xoay người lại, hỏi anh: "Chuyện

gì?"


"Không

có gì, cùng đi ăn tối đi."


Lúc nửa đêm, Tần Vũ Dương bị điện thoại đánh thức, vừa

nhìn đồng hồ, đã hơn một giờ đêm, cô nhìn số hiển thị, giận dữ nhận: "Lãnh

Thanh Thu, cậu giỏi lắm tìm đến tớ có việc khẩn cấp gì, nếu không, cậu nhất

định phải chết!"


Bên kia Lãnh Thanh Thu cũng không giống như sẽ bị cô

uy hiếp, cười hề hề nói: "Tớ

uống say rồi, vẫn ở chỗ cũ, cậu tới đón tớ đi!"
Không đợi cô trả lời liền tắt điện thoại.

Tần Vũ Dương thở dài một tiếng, khôn