
cái ót của Tô Diệp, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương một cái tay khác còn lại là dùng ngón cái mang theo vết chai nhẹ nhàng cọ xát gò má của Tô Diệp, hạ thấp giọng ở bên tai cô dịu dàng nói: "Ngoan, không khi dễ em nữa."
Tô Diệp bất mãn giãy giụa, trên miệng anh ngược lại nói dễ nghe, rõ ràng đã sớm khi dễ qua rồi.
Đúng lúc này, Đỗ Hành ép xuống lần nữa, Tô Diệp co rúm người lại, cô không cần một lần nữa rồi. Thế nhưng bây giờ Đỗ Hành hôn cũng không có khi dễ môi của cô, mà trực tiếp rơi xuống trên cổ Tô Diệp.
Cổ trắng nõn ưu nhã, da thịt không có bất kỳ một tỳ vết nào, trẻ tuổi mà nhiều xúc cảm đàn hồi, Đỗ Hành hôn xuống, nặng nề, sau đó một vết hôn nhìn thấy mà hoảng cứ như vậy in dấu xuống.
Tô Diệp giơ tay lên muốn đẩy, không phải như vậy, trước kia không phải như vậy, Đỗ Hành chưa bao giờ lại đối đãi với cô như vậy.
Tô Diệp hàm chứa nước mắt ủy khuất nghĩ, Đỗ Hành luôn luôn dịu dàng chân thành đối với mình, anh lại chưa bao giờ làm đau mình.
Nhưng lúc này Đỗ Hành lại làm đôi mắt Tô Diệp nước mắt lưng tròng, môi của anh đi xuống một đường dọc theo cổ dài nhỏ này, lúc đi tới nơi xinh xắn mà đầy đặn mượt mà, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương hai ngón tay kẹp lại chỗ đậu đỏ của cô, nhẹ nhàng trêu chọc, sau đó dùng môi ngậm, như thưởng thức một loại món ngon thượng hạng, chạm rãi bú mút.
Tô Diệp bị làm giật mình lần nữa, cổ cô hơi ngửa lên, môi bị giày vò đến mức đỏ lên khẽ mở, hai mắt mê mang nén từng giọt lệ. Đỗ Hành bá đạo mà ung dung tiếp tục động tác trên ngón tay và trên môi, Tô Diệp thở hổn hển hừ hừ kháng nghị: "Không cần, em không thích như vậy."
Đôi tay Đỗ Hành vẫn trấn định như lúc ban đầu, dĩ nhiên hơi thở đã không yên, nghe được Tô Diệp nói như vậy, trong con ngươi anh thoáng hiện lên sắc màu mịt mờ, trong miệng khàn khàn mà nói: "Làm sao bây giờ đây, anh lại thích như vậy."
Đỗ Hành tỉ mỉ túm lấy tất cả sợi tóc của Tô Diệp ở một bên, sau đó lật người, áp chế Tô Diệp.
Trên người Tô Diệp nặng nề, càng bất mãn, hai chân đá đạp lung tung: "Hôm nay anh thật là lạ, em không muốn. . . . . ."
Đỗ Hành không có nghe được tất cả lời Tô Diệp đã nói, sau khi anh dùng chân của mình chân kẹp chặt hai chân Tô Diệp, môi lưỡi của mình bắt đầu tiếp tục cuộc hành trình.
Đây là một hành hạ gian nan, cô được nuôi lớn trong sung sướng giàu sang, cô tốt đẹp mà mềm mại, cô vẫn được Đỗ Hành nâng ở lòng bàn tay, cho dù bọn họ sinh hoạt vợ chồng, cho dù đêm tân hôn của bọn họ, cho tới bây giờ Đỗ Hành đều cẩn thận, khắc chế thong dong, tuyệt đối sẽ không để cho cô bị chút xíu tổn thương.
Môi nóng bỏng mà bá đạo, lướt qua trên da thịt nhẵn nhụi giống như đóa hoa yêu kiều, lưu lại vô số vết hôn, kích thích một luồng sóng hơi nóng và khẽ run trong cơ thể Tô Diệp. Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương Cuối cùng Đỗ Hành rốt cuộc đã đi đến nơi mẫn cảm nhất của Tô Diệp, lúc này Tô Diệp đã không biết làm sao, cô nắm chặt bả vai Đỗ Hành, móng tay gần như bấm vào trong bắp thịt rắn chắc của Đỗ Hành.
Tô Diệp cuống quít lắc đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Em không muốn!"
Ai biết Đỗ Hành lại cắn răng nói: "Không thể không muốn." Giọng điệu kiên định, chân thật đáng tin.
Anh cúi đầu, rẽ vùng cỏ thơm tiêu điều lạnh lẽo.
Khi môi nóng bỏng của anh đụng chạm đến nơi thần bí của cô thì cô phát ra một tiếng "A" mềm mại, cổ thon dài không tự chủ ngửa ra sau, tóc dài đen nhánh mềm mại rung động theo, rải rác ở trên cái chăn cotton màu tím nhạt.
Thân thể Tô Diệp vẫn giống như lục bình, theo động tác phía dưới của Đỗ Hành mà rung động nhè nhẹ, cô chỉ có thể sử dụng đôi tay bất lực nắm chặt bả vai vững chắc mà không rung chuyển của Đỗ Hành. Tô Diệp cảm thấy xấu hổ và không biết làm thế nào, cô có thể cảm giác được nước chảy ở dưới người mình. Cô nhíu chặt lông mày thanh tú tinh tế, hàm răng trắng noãn chỉnh tề cắn môi dưới, cắn đến mức môi dưới giống như ra máu. Nhưng từ trong môi cô, vẫn sẽ phát ra tiếng thở khẽ vụn vặt mà đè nén, đó là môi lưỡi người đàn ông phía dưới kia giống như ác ý quấy lên, cùng với tham lam mút vào gây ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lâu đến mức Tô Diệp cho là loại hành hạ này không có thời điểm tận cùng, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn«tửđinh»hương môi lưỡi Đỗ Hành rốt cuộc dừng động tác lại, cúi người chăm chú nhìn Tô Diệp bị anh đè ở phía dưới.
Con gái mười chín tuổi, sạch sẻ giống như sen tuyết trên núi, nhưng hôm nay gương mặt tinh tế của cô ửng hồng lên sao lại mê người vậy, môi mềm mại giống như cánh hoa rực rỡ sau khi trải qua gió lớn mưa rào, mà đôi mắt cô nửa khép nửa mở, hỗn hợp giữa hồn nhiên và quyến rũ.
Hầu kết của Đỗ Hành khẽ động, đôi mắt càng tối tăm nặng nề.
Tô Diệp vốn cho là anh rốt cuộc muốn bỏ qua cho mình, đúng lúc thở phào nhẹ nhõm, lại không ngờ bỗng cảm thấy nơi mềm mại ướt át có một vật cứng nóng bỏng bừng bừng chống đỡ đi lên, thân thể cô run lên, trái tim căng thẳng, con ngươi kinh hoàng nâng lên, lông mi khẽ run, đúng là không thể ức chế nỗi sợ hãi.
Nếu là thường ngày, Đỗ Hành tất nhiên đau lòng hơn cô, không thể thiếu từ ngữ dịu dàng đến an ủi, nhưng hôm nay Đỗ Hành lại kh