
rối rời khỏi nhà hàng, đứng ở cửa thang máy chợt An Tiểu Yêu
vỗ vỗ trán."Chết rồi, xong rồi. Mình không còn chỗ để ở rồi, trước khi bị đuổi phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc thôi."
"Nếu vậy thì cậu qua chỗ mình ở đi."
"Không cần đâu, tới chỗ cậu thì là chính là lúc mình thực sự không còn nơi để ở rồi. Chuyện ở quán rượu hôm đó tạm thời gác sang một bên đã, chờ mình
ổn định chỗ ở rồi gọi cho cậu, được không?"
"Vậy —— được rồi."
Tiễn Lâm Nha về, An Tiểu Yêu giống như cơn gió bay về phòng mình. Nhìn quần
áo trên giường giờ đã gấp đôi so với lúc tới đây, An Tiểu Yêu dở khóc dở cười, giờ thật thảm, trừ những bộ đồ này ra thì mình không còn gì trên
người nữa rồi. Cha ra tay quá nhanh quá mạnh, tưởng dùng cách này để ép
mình quay về nhà sao, không có tiền thì mình sẽ không thể sống được sao, nhất định mình sẽ không về nhà. An Tiểu Yêu nén tức giận trong lòng thu dọn hành lý nhưng vẫn rủa thầm trong bụng.
An Tiểu Yêu vác theo túi đại bự trên lưng ra khỏi khách sạn, ánh nắng chói cháng làm
Tiểu Yêu phải nheo mắt lại. Giờ là lúc rất khó khăn, trên đường xe cộ đi lại tấp nập, người đến người đi nhưng cô không có một nơi nương tựa,
biết thế vừa rồi đồng ý với Lâm Nha thì tốt rồi, muốn giữ một chút thể
diện sao? An Tiểu Yêu bắt đầu hối hận vì quyết định của mình, cứ thế đi
theo dòng người tấp nập không chủ đích, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Phía trước có một cái lon coca vừa vặn nằm đúng trước chân An Tiểu Yêu,
không hề suy nghĩ An Tiểu Yên liền giơ chân lên sút nó bay lên không
trung tạo thành một đường cong rất đẹp nhưng xui xẻo làm sao nó lại bay
ngày vào chiếc áo sơmi trắng của một thanh niên đứng gần đó, một chút
coca còn sót trong lon bắn lên áo tạo thành một đoá hoa.
An Tiểu Yêu vừa hiểu chuyện gì xảy ra liền lè lưỡi rồi quay lưng định bỏ
chạy. Ai dè một bàn tay to tóm lấy cổ áo lôi lại, một giọng nam ở sau
lưng An Tiểu Yêu vang lên."Cô bé, định bỏ chạy sao? Có nên chịu trách nhiệm về hành vi vừa rồi không?"
"Buông tôi ra, tôi không có tiền đâu. Tôi thật sự không còn đồng nào đâu ——"
An Tiểu Yêu vừa giãy giụa vừa quay đầu lại, khi nhìn thấy người đàn ông
sau lưng mình, An Tiểu Yêu ngẩn ngơ, suýt chút nữa chảy cả nước miếng
ra. Oa —— oa —— đẹp trai, đẹp trai quá đi! ! ! Dưới ánh mặt trời một người con trai cao lớn, mặt như trái đào, mắt sáng mày rậm, đôi mắt
long lanh như nước mùa thu, khoé miệng cười như có như không, lúc này
một tay đang giơ lên tóm cổ áo An Tiểu Yêu, quan sát cô. Khi An Tiểu Yêu quay đầu lại, trên khuôn mặt anh ta xẹt qua một tia kinh ngạc, cô bé
này nhìn rất quen, hình như gặp ở đâu rồi nhưng vẫn chưa nhớ ra, anh ta
thất thần tóm lấy cổ tay An Tiểu Yêu, lúc này Tiểu Yêu đã hoàn hồn nên
bắt đầu xảy ra giằng co.
"Buông ra, đừng tưởng lớn lên đẹp trai thì giỏi. Mau buông tôi ra, nói thật
cho anh biết, tôi không có tiền mà bồi thường anh đâu, dù có giết tôi
thì cũng không có tiền đưa anh đâu."
Người đàn ông
khẽ cười, chắc mình quá nhạy cảm, sao mình lại đem đứa bé này với An An
chững chạc xinh đẹp kia liên hệ với nhau chứ? Hai người cơ bản là không
giống nhau, người đàn ông này không phải ai khác chính là Long Viêm Dạ.
Vừa định buông tay Long Viêm Dạ chợt nhớ tới chuyện gì đó vội vàng nắm
chặt hơn, nụ cười gian xảo nở trên môi, thật đúng là đi mòn giày mà
không tìm được, nay chẳng tốn chút công sức nào lại tìm ra. Đã vậy giờ
mình có thể trình diện cho mẹ rồi, Long Viêm Dạ không có thương hoa tiếc ngọc đối với Tiểu Yêu, một tay kéo An Tiểu Yêu về phía chiếc BMW của
mình ở gần đó, vừa mở cửa xe Long Viêm Dạ ném An Tiểu Yêu vào trong rồi
anh cũng vào xe. An Tiểu Yêu tròn mắt nhìn, có chút hoảng sợ. Tiêu rồi,
mình là con gái ông trùm xã hội đen mà gặp phải chuyện này lại ngu như
bò, chẳng lẽ định bắt có mình hay là định làm gì mình đây? An Tiểu Yêu
dính chặt vào cửa xe run run nói:"Anh kia, rốt cuộc anh định làm gì tôi? Nè, cùng lắm là tôi tìm người bồi thường bộ đồ cho anh, anh đưa tôi đi lấy nha."
"Không phải cô bé vừa nói là không có tiền sao?"
"Đúng là không có mà, nhưng anh cũng đâu cần phải bắt cóc tôi. Nhưng tôi cho
anh biết, anh bắt cóc đó là một sai lầm ngớ ngẩn nhất đấy, tôi là trẻ mồ côi, rất nghèo cơm không có mà ăn. Còn nữa, vì một chuyện nhỏ xíu như
vậy mà anh định phạm pháp sao? Anh định bán tôi đi làm thuê thì cũng vô
ích thôi, người ta nhìn tôi ——"
"Im."
Long Viêm Dạ khẽ nhíu mày, anh ngăn An Tiểu Yêu nói liến thoắng luôn mồm hại tai anh. An Tiểu Yêu lập tức ngậm miệng không dám phát ra một tiếng nào nữa.
Long Viêm Dạ quan sát một lượt An Tiểu Yêu, lộ ra nụ cười khinh thường."Cô bé yên tâm đi, bé nhỏ con như vậy sao tôi nỡ đem bán chứ. Hơn nữa tôi
không có hứng thú với cô bé, toàn thân gầy gò không phát triển, mắt tôi
chưa đến nỗi kém như vậy đâu. Giờ tôi cho cô bé một cơ hội kiếm tiền,
muốn nhận hay không tôi sẽ không ép, nhưng trước tiên phải đền tôi bộ
đồ, cũng không đắt đâu chỉ có mấy vạn thôi."
An Tiểu
Yêu suýt nữa ngất, không phải vì lời nói của Long Viêm Dạ vừa hấp dẫn
vừa đe doạ mà chủ yếu vì sự tự tin của An