Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323460

Bình chọn: 7.00/10/346 lượt.

kêu lên:

“Em là Thu Cúc, học trong lớp tiền sản?”

“Vâng là em ạ, chào anh Chan Chan.” – Thu Cúc vẫy vẫy tay, cười tươi rói.

... Mấy phút sau, trong phòng khách bắt đầu cuộc nói chuyện của năm

người. Tôi, chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh, Chan Chan và Thu Cúc. Chị Hồng

Anh đã pha một tách trà gừng nóng hổi cho Thu Cúc. Em đón lấy uống ngon

lành. Thức uống này giữ ấm rất tốt.

“Giờ thì em nói rõ xem Min Min. Cô bé này là ai?” – Chị Hoà Trâm hỏi.

“Dạ đây là Thu Cúc, học cùng lớp tiền sản với em.”

“Ý em là cô bé nhỏ tuổi này đang mang thai?”

“Đúng đó chị hai. Thu Cúc mới mười bốn tuổi, mang thai gần bốn tháng.

Thằng bạn trai xấu xa làm em ấy dính bầu rồi bỏ trốn mất tiêu.” – Tên

Chan Chan tài lanh nhảy vào nói liên hồi.

Tôi mau chóng nhận ra sự biến đổi kỳ lạ trên gương mặt chị Hoà Trâm.

Hình như là kinh ngạc lẫn bất ngờ. Tôi có thể hiểu một phần nào đó về

điều này. Hẳn, chị đang nhớ lại bản thân mình trong quá khứ. Đúng là xét theo một khía cạnh thì cả hai khá giống nhau.

“Thế vì sao em ấy dầm mưa đến đây?”

“Em cũng đang định hỏi Thu Cúc về chuyện đó ạ.”

Dứt lời, tôi nhìn về phía Thu Cúc đã uống cạn trà gừng. Bốn người còn

lại cũng đồng loạt hướng mắt vào em. Cô bé nuốt giọt cuối cùng rồi chùi

miệng.

“Trà gừng uống ngon quá. Em cám ơn và xin lỗi vì làm phiền cả nhà.”

“Em đừng bận tâm điều ấy. Giờ nói anh chị nghe lý do em dầm mưa đến đây.”

Sau câu hỏi nhẹ nhàng từ chị Hồng Anh thì Thu Cúc lặng thinh chốc lát rồi đáp buồn bã:

“Trưa, em từ lớp tiền sản về nhà thì thấy cha mẹ cãi nhau dữ dội. Em vào ngăn rồi bị cha đánh tới tấp vào người. Ông còn mắng chửi em. Mẹ can

cha không được nên bảo em chạy ra khỏi nhà. Em sợ quá nên chạy đi. Từ

trưa đến chiều, em lang thang trên đường mà không dám về. Gần tối thì

trời mưa lớn. Vừa sợ vừa đói nên em đành tìm đến nhà chị Min Min.”

Chị Hồng Anh đưa tay vỗ nhẹ hai đôi vai nhỏ bé đang run của Thu Cúc.

“Trời phật, tội nghiệp em quá. Đáng lý em nên đến đây lúc buổi trưa.”

“Em không muốn làm phiền chị Min Min.”

Thu Cúc thút thít, lấy tay lau nước mắt sắp rơi. Thoáng nghĩ ngợi, tôi chậm rãi hỏi: “Cha mẹ em cãi nhau chuyện gì?”

“Là về em. Cha cứ nói mẹ đưa em đến bệnh viện phá thai nhưng mẹ không

chịu nên cả hai mới cãi nhau. Việc này vẫn xảy ra thường xuyên.”

“Cha em muốn em bỏ đứa con trong bụng?” – Chị Hoà Trâm cau mày.

Thu Cúc ngước nhìn chúng tôi với đôi mắt đỏ hoe, gật đầu: “Vâng. Cha không thích chuyện em mang thai. Ông hay đánh em.”

Thu Cúc vén nhẹ tay áo lên để lộ những vết bầm tím và vài vết sẹo mờ hằn trên da thịt. Tất cả đều hết sức sửng sốt. Đến nỗi, chị Hồng Anh còn

thốt lên câu: “Tàn nhẫn quá!”

Còn chị Hoà Trâm thì cầm tay Thu Cúc và không ngừng xem những vết tích

bị bạo hành trên cơ thể em. Lát sau, tôi nghe giọng chị mau chóng thay

đổi. Vẻ như là giận dữ.

“Người cha tồi tệ! Dám đánh đập con gái trong khi nó mang thai. Đã vậy

còn muốn nó phá thai nữa. Không thể chịu nổi mà! Chị nhất định không bỏ

qua vụ này đâu.”

Tôi và Chan Chan lập tức nhìn nhau. Hiểu. Chị Hoà Trâm thật sự đang thấy lại quá khứ đáng buồn của chính mình qua hình ảnh Thu Cúc. Chợt, bên

ngoài có tiếng mở cổng và âm thanh chạy vào của chiếc xe hơi. Chị Hồng

Anh đứng lên nhìn ra cửa sổ trắng xoá vì mưa bảo:

“Cha mẹ và anh Dũng Văn đi dự tiệc cưới về đó.”

“Min Min, em mau chóng đưa Thu Cúc lên phòng. Tạm thời để em ấy ngủ tạm ở nhà mình đến sáng mai sẽ tính tiếp. Chuyện này chỉ bốn chị em chúng ta

biết thôi. Hiểu chứ?”

Tôi, Chan Chan và chị Hồng Anh gật đầu trước lời dặn dò của chị Hoà

Trâm. Tôi đưa Thu Cúc lên phòng mình trước khi ba người nọ bước vào nhà. Đóng cửa phòng lại, tôi thở ra nhẹ nhõm. Đứng sau lưng tôi, Thu Cúc

hỏi:

“Em làm phiền mọi người rồi ạ?”

“Không phải đâu. Vì cha mẹ chồng chị hơi khó tính chút nên chị Hoà Trâm

mới bảo em trốn lên phòng chị ngủ tạm. Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Tôi lựa lời an ủi đồng thời kéo Thu Cúc đi đến giường ngồi xuống. Em

nhún nhún người vẻ thích thú. Mấy phút sau tôi giật mình khi nghe có

tiếng gõ cửa nên liền hỏi: “Ai vậy?”

“Là chị, Hồng Anh.”

Mau chóng mở cửa, tôi thấy chị Hồng Anh cầm trên tay tô cháo nóng hổi nghi ngút khói.

“Chị nghĩ nên nấu gì đó cho Thu Cúc ăn. Để bụng đói ngủ không được đâu.”

Tôi mỉm cười gật đầu và đón lấy tô cháo. Đóng cửa lại, tôi quay qua thấy Thu Cúc nằm thiếp đi trên giường tự lúc nào. Định gọi cô bé dậy ăn cháo nhưng tôi nghĩ có lẽ nên để em ngủ vì cả buổi trời lang thang ngoài

đường hẳn là mệt lắm. Khẽ khàng đặt tô cháo lên bàn, tôi lại nghĩ đến

chị Hoà Trâm. Tôi hơi lo lắng vì không biết chị định làm gì. Tôi mong

sao chị ấy đừng vì nhớ chuyện của bản thân mà hành xử nóng vội...

Sáng cả nhà dùng bữa mà có bốn người mang gương mặt hơi căng

thẳng. Khỏi nói cũng biết là ai. Vì tôi, chị Hoà Trâm, chị Hồng Anh và Chan

Chan đang che giấu một bí mật ở trên lầu. Đợi đến lúc bữa sáng kết thúc, cha mẹ

với cả anh Dũng Văn rời khỏi phòng bếp là chị Hoà Trâm đã mau chóng gọi ba người

em còn lại đến dặn dò khe khẽ:

“Trước mắt, chị chưa tìm ra cách nào giúp Thu


pacman, rainbows, and roller s