Nhật Ký Chia Tay

Nhật Ký Chia Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323721

Bình chọn: 9.00/10/372 lượt.

ô không chần chờ, nóng bỏng mở miệng

đáp lại.

Nụ hôn càng lúc càng sâu, không khống chế được.

Đam mê chôn giấu bấy lâu, không ai buồn gò ép nữa, anh hôn,

thăm dò thân thể mềm mại, cô đón nhận, cởi phanh áo sơ mi ướt đẫm của anh, lấy

thân nhiệt làm ấm thân thể lạnh giá.

“Ảnh…”. Tiếng nỉ non mơ hồ khi cả 2 quấn lấy nhau, anh ôm lấy

cô, đặt vào giường, dây dưa không ngừng.

Cô toàn tâm toàn ý hôn anh, mi, mắt, chóp mũi, môi, cằm, lỗ

tai, gáy, hôn đến tan nát cõi lòng, triền miên, bàn tay vuốt ve tấm lưng rộng lớn

của anh dần dời xuống. Cơ thể này, đam mê quen thuộc này, xa xôi như chuyện của

kiếp trước, tưởng rằng kiếp này không còn cơ hội được ôm anh… Cô chua xót trào

nước mắt.

“Đừng… Ảnh, anh không có chuẩn bị…”. Anh thở dốc hổn hển, cắn

răng dứt ra từ lửa nóng tình triều.

Chia tay với cô xong, không bao giờ anh chuẩn bị. Ngoài cô

ra, anh chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ thân mật với bất kỳ ai khác.

“Hiện tại em đang trong kỳ an toàn”.

“Nhưng mà – ”. Anh nhớ rõ hình như không phải…

“Không sao hết”. Cô kéo anh về, lại hôn sâu hơn. Nếu có con

được cũng tốt.

“Ưm…”. Không nhớ phải nói gì, từng cái hôn sâu làm nhiễu loạn

hô hấp của anh, anh cúi người tiếp nhận, bàn tay lướt qua từng tấc da thịt mịn

màng, như đang tìm kiếm kỷ niệm, hoặc như đang chua xót nhớ nhung. “Em gầy đi –

”. Anh dán môi mình lên môi cô, thấp giọng.

“Anh cũng vậy”. Mơn trớn gương mặt tuấn tú, bả vai, lưng,

vòng eo, cô đau lòng gắt gao ôm chặt lấy.

Anh không chần chờ, nghênh thân hòa nhập vào thân thể mềm mại

ấy.

Linh hồn trống rỗng, trong nháy mắt được lấp đầy, anh mở mắt,

tiến vào rất sâu rất sâu…

“Ư…”. Cô yêu kiều rên khẽ, sợi dây chuyền thõng xuống từ cổ

anh, lóe lên nhàn nhạt, cô cầm lấy nó, nước mắt kích động bật ra.

Anh rốt cuộc vẫn nhận lại nó.

Đủ, chỉ cần như vậy là đủ, thật sự!

“Đứa ngốc”. Anh thương tiếc thở dài, lau đi nước mắt trên

lông mày và lông mi cô, đáp lại cô bằng những động tác dục tình mạnh mẽ.

Hoan ái cuồng triền, nhất thất kiều diễm…

Tiếng di động du dương đột nhiên vang lên –

“Ảnh, điện thoại – ”. Anh thở gấp.

“Mặc kệ nó”. Ôm sát anh, thân thể mềm mại toàn tâm toàn ý

đón nhận, thu vào từng đợt sóng tình nóng bỏng của anh.

“Ừ…”. Anh hừ nhẹ, kiên cường chiếm cứ cơ thể đó, dịu dàng

nhu tình an ủi cô, tận tình rong ruổi.

Không biết bao nhiêu khoái cảm như sóng biển càn quét, cô đã

không thể tự hỏi, anh mạnh mẽ đánh sâu vào, cô theo bản năng cầm chặt tay anh,

anh thâm tình hồi nắm, ánh mắt ôn nhu, thắm thiết, tiến vào nơi sâu thẳm nhất

trong cơ thể cô, cùng hòa quyện vào sinh mệnh của cô, giống như cả đời cả kiếp

mật thiết không thể tách rời.

.

.

.

Cực hoan qua đi, anh vẫn không buông cô ra, cơ thể giao hòa,

che chở cô hết thảy.

Cô thỏa mãn, sắp chìm vào giấc ngủ.

“Ảnh…”.

“Ừm?”. Tiếng trả lời vô cùng nhỏ không thể nghe thấy,

Lồng ngực anh là nơi ấm áp đáng tin cậy nhất, trốn ở nơi

này, có nhịp tim đập của anh làm bạn, cô thấy thật an toàn, thật yên tâm, như cảm

giác đã được về nhà.

Cô giống như đã lâu, lâu lắm rồi không có cảm giác ngủ ngon

giấc.

Tìm được nhà rồi, muốn ngủ…

Hình như anh nói gì đó, cô không nghe thấy rõ, cơn buồn ngủ

dày đặc đã muốn chinh phục cô…

Sáng sớm trước khi tỉnh dậy 1 giây, anh theo thói quen đưa

tay quàng ôm người bên cạnh, không chạm được thân thể ôn nhuyễn mềm mại, anh mở

mắt ra, ngồi dậy.

Suy nghĩ gì đó, thử mở tủ quần áo, bên trong quần áo của anh

được treo chỉnh tề.

Đi vào phòng tắm, mọi thứ anh từng dùng đều đặt ở nơi cũ, thật

giống như anh vẫn đang ở đây, chưa từng rời đi –

Rửa mặt chải đầu ra khỏi phòng tắm, phòng bếp truyền tới mùi

thơm, anh có chút kinh ngạc tìm đến, lẳng lặng nhìn thân ảnh bé nhỏ điềm tĩnh

chuẩn bị bữa sáng.

Việc này, cho tới bây giờ đều là anh làm, đã bao lâu cô cũng

chưa từng chạm tới?

Chiên trứng ốp la, đặt lên bàn, cô mới phát hiện ra anh đã đứng

ở cửa phòng bếp từ khi nào.

Cô mỉm cười với anh. “Sao không gọi em?”.

Anh lắc đầu. “Anh thích nhìn dáng em làm bữa sáng”.

“Lại đây nếm thử xem có ngon không”. Nếu thích, về sau cô sẽ

chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Cô lại quay đầu bưng bình nước trái cây, rót cho anh 1 ly.

“Em nghĩ anh không thích ăn ngọt nên chỉ bỏ thêm 1 chút mật”.

Cô tìm mứt hoa quả, quét lên bánh mì nướng vàng.

Anh nhìn cô bận rộn, buông ly nước trái cây trong tay ra, bước

lên trước, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hỏi. “Vì sao lại nói chán

ghét bản thân mình?”.

Cô tạm ngừng tay, cúi đầu, không trả lời.

Anh không nhìn thấy vẻ mặt cô, nhưng cảm giác được thân thể

cô cứng đờ lại.

“Anh luôn nhớ lời em nói tối qua, em khóc thương tâm như vậy,

là anh làm em khóc sao? Vì sao anh đối tốt với em, lại làm em thống khổ? Ảnh,

em chưa trả lời anh”.

Cô buông bánh mì, đang muốn quay đầu thì có tiếng chuông cửa

vang lên.

“Em đi mở cửa”. Cô giống như trốn tránh, không dám liếc anh

1 cái.

Cửa vừa mở ra, cô sững người.

Là Thiệu Quang Khải.

“Anh… Sao anh lại tới đây?”. Anh ta chưa bao giờ tới nhà cô

lúc sáng sớm tinh mơ thế này.

Nhớ tới Nhậm Mục Vũ còn đang ở trong ph


Old school Easter eggs.