
ước vào cũng cười
tươi, nhưng tất thảy đều yên lặng, bước ra khỏi cửa là cuống cuồng vội vã.
Cô thích nơi này hai năm rồi, những gương mặt ấy luân
phiên nhau cứ mỗi ngày gặp lại gật đầu mỉm cười. Đôi lúc thời tiết dở tệ, khi
gặp người quen có chút bối rối, nhiều lắm cũng chỉ nói vài ba câu xã giao vu
vơ, “Mùa hè thế đấy, bảo có bão là có bão liền”, hay “Gió to thật, nhiệt độ
giảm xuống nhanh quá”.
Rồi cửa thang máy lại mở, ai về nhà nấy, chớp mắt đã
biến mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.
Sau mỗi một cánh cửa là thế giới của riêng họ, chẳng
còn ai quan tâm tới cuộc sống của cô, cô cũng chẳng cần quan tâm tới họ. Vậy có
phải tốt không, một người muốn bước vào thế giới của người khác đâu phải dễ
dàng, có những người dang rộng cánh cửa nhưng đối phương lại chẳng muốn bước
vào, lại có người nghĩ nát óc cũng không vào được. Cô thích như hiện giờ, chẳng
ai bắt ai phải bỏ ra quá nhiều thời gian và tình cảm, cô sống ở đây như cá gặp
nước.
Sáng sớm trời sương mù, chiếc xe nhỏ màu đen khẽ lăn
bánh trong làn sương mờ ảo. Mỗi khi ở bên anh, cô chẳng bao giờ được lái xe,
khó có được những lúc như thế này, anh ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt lơ đễnh,
nhưng cô chẳng có gan chạy xe nhanh, rất chuyên tâm chăm chú lái xe.
Cô luôn sống thực với lòng mình, không bao giờ xấu hổ
khi phải thừa nhận điều gì, nói thực cô có sợ anh đôi chút.
Đã hai năm rồi, con người đâu phải là bàn gỗ đá, cũng
có da, có thịt, có cảm xúc, Cố Chính Vinh đối với cô rất tốt, cô luôn ghi nhớ
trong lòng.
Chỉ có điều nhiều lúc thấy rối trí, không hiểu sao
mình lại nghĩ anh ấy quá phức tạp đến vậy. Cô không tài nào hiểu được tại sao
anh ấy lại không thấy chán ngấy mình, có đôi lúc trộm nghĩ, nếu như anh mãi
chẳng nói lời chia tay vậy cô biết làm sao đây?
Nghĩ rồi lại thấy buồn cười, Lăng Tiểu Manh mày bị
thần kinh à? Lý do duy nhất khiến họ có thể tiếp tục duy trì đó chính là cô
chưa hề nghĩ tới tương lai, chưa hề nghĩ tới chuyện cả đời. Thế nhưng thường
thì vào đúng cái ngày khi đôi tình nhân bắt đầu bàn về chuyện thành gia lập
thất, cũng chính là ngày người đàn ông ý thức được mối quan hệ này cần phải kết
thúc.
Hãy yên tâm, cô sẽ không nghĩ vậy đâu, cô cũng không
yêu anh, hơn nữa sao cô có thể yêu anh được? Nếu thực sự yêu phải một người đàn
ông đã có gia đình, riêng việc tưởng tượng cảnh anh ấy ở bên một người đàn bà
khác cũng đủ khiến mình phát điên, lại chẳng thể đường đường chính chính, trong
lòng chắc hẳn oán trách, hai người bên nhau sẽ như họp Quốc Cộng[1'>, gọi điện thoại thì như bí mật quân
sự, sẽ mãi rơi vào vòng luẩn quẩn của sự đau khổ và cực kỳ đau khổ, những ngày
tháng đó liệu có còn là con người?
Vì thế tốt hơn hết là cô không nên yêu người đàn ông
này, không yêu thì sẽ không nuôi hy vọng, chẳng nuôi hy vọng thì ngày ngày sẽ
êm đềm như nước chảy, chẳng phải lo gọi điện thoại, bởi cô sẽ không gọi. Chẳng
phải lo bí mật bị lộ, bởi từ trước tới giờ cô chưa hề nghĩ tới việc để cho bất
cứ người nào biết. Càng không phải lo cô sẽ bị soán ngôi, bởi mối quan hệ này
vốn chẳng có gì để cô phải tranh giành.
Giành giật mà làm gì? Cô chẳng cần.
Càng nghĩ Lăng Tiểu Manh càng thấy an tâm, chiếc xe đã
chạy tới con đường nhỏ phía trước quán ăn, từ sáng tới tối con đường này chỉ
cần dùng một từ “yên tĩnh” để miêu tả, lúc này người không đông, quán còn chưa
mở cửa, trên đường một dãy xe nối đuôi nhau thẳng tắp.
Cố Chính Vinh tự mình đẩy cửa bước xuống, cô ngồi
trong xe miệng mỉm cười vẫy tay chào, nhìn theo bóng dáng anh đang mở cửa xe.
Nhất định cô phải đưa mắt tạm biệt anh, tự mình đi trước là việc chưa bao giờ
xảy ra.
Cửa xe mở rồi lại đóng, anh quay người trở lại, Lăng
Tiểu Manh mơ hồ không hiểu, hạ cửa kính xe, cô lưỡng lự có lẽ nên xuống xe nghe
dặn dò thì hơn.
Cửa xe liền bị anh đóng lại, anh cúi đầu, trên con
đường tĩnh mịch, gương mặt anh kề sát, dưới nắng sớm hơi thở nhẹ nhàng khẽ chạm
vào gương mặt cô, cảm thấy nhột nhột.
“Tiểu Manh.”
“Vâng?” Chẳng hiểu anh muốn nói điều gì, Lăng Tiểu
Manh trố mắt ngạc nhiên.
“Em lái xe chậm quá, thế này thì muộn mất, xuống đi,
lên xe anh ngồi.”
Hả? Trời xanh mây trắng rõ ràng, nhưng sao cô thấy
mình như bị sét đánh trúng.
“Xuống xe đi.” Chẳng buồn để ý cô đang ngây người, Cố
Chính Vinh buông một câu rồi quay người đi thẳng về phía xe của mình.
Đừng thế chứ? Cô vẫn luôn nhỏ nhẹ như vậy là vì đâu?
Hàng ngày đến việc lái xe tới công ty cô cũng không dám là vì đâu? Đến một
người bạn cũng không dám tìm là vì đâu? Nỗi khổ suốt hai năm trời, lẽ nào hôm
nay anh đã hạ quyết tâm thiêu rụi tất cả?
“Tiểu Manh?”, thấy cô còn chưa chịu đi, Cố Chính Vinh
ngoái đầu lại gọi.
Đã quen vâng lời, Lăng Tiểu Manh xuống xe theo phản
xạ, bước chân nhẹ như bấc, dưới đất là bóng của mình, không phải chứ? Mình còn
toàn thây sao? Chẳng phải đã bị sét đánh cho tan xác rụng rời rồi sao?
[1'> Quốc
dân đảng và Cộng sản đảng.
Gió Tây Hồ khẽ lay cánh sen, nhiều người
nhiều người lắm, ồn ào náo nhiệt, cô thấy sợ, dường như tất cả chỉ là phông nền
đạo cụ, c