
Hùng ca cũng liền hài lòng, nên cũng miễn cưỡng đối với con gái Cố Trường Ninh có chút hảo cảm.
"Ha ha, làm chính là làm, tôi cũng không phải loại người thấy mà xem như
không thấy được." Hùng ca cười lớn, "Chờ Yến Hàn ra, tôi sẽ nói cho cô
ấy biết cô gọi gọi tới."
Diệp Thiên Tuyết như trút được gánh nặng, nhỏ giọng cám ơn, cúp điện thoại, rồi liền thở phào nhẹ nhõm.
Cùng Hùng ca nói chuyện, sau lưng cô mồ hôi ròng ròng , sợ mình nói ra cái gì không nên nói .
Nghĩ đến vụ cháy vài năm nữa, Thi Yến Hàn chết, Hùng ca trọng thương, sau đó liền loạn hết lên, Diệp Thiên Tuyết cũng có chút chần chờ.
Cuối cùng cũng chỉ là một tiếng thở dài.
Khi Yến Hàn gọi đến, đã là hơn ba giờ chiều ngày hôm sau.
Lúc này, giọng nói khàn khàn, âm thanh cũng uể oải mệt mỏi .
Diệp Thiên Tuyết ân cần hỏi thăm đôi câu, rồi liền đi vào đề tài chính, hỏi
cô ấy sao lại ngăn Trần Thiên bọn họ lại. Thi Yến Hàn lập tức nghiêm
túc: "Diệp đại tiểu thư, cô biết cô làm như vậy có ý nghĩa gì không?"
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, lại nghe Thi Yến Hàn nói: "Một người khi hít
thuốc phiện, nghĩa là đã bỏ qua tất cả kiêu ngạo cùng tự ái, từ đó trong lòng chỉ có ma túy. Cái gì là đạo đức, cái gì là ranh giới cuối cùng
đều không có. Diệp đại tiểu thư, cô và người kia có hận thù gì mà đối
phó với kẻ đó như thế?"
Điện thoại bỗng im lặng, sau đó Diệp
Thiên Tuyết mới cúi đầu nhỏ giọng: "Thù không đợi trời chung." Ngừng lại một chút, cô nói, "Có một số việc, tôi không thể nói, nhưng mà, nó đã
thực sự xảy ra, tôi không có cách nào quên đi."
Thi Yến Hàn an tĩnh lại.
Đối diện người thiếu nữ này, giọng nói trong nháy mắt đã toát ra chán nản
cùng mệt mỏi, dường như muốn đem cô ép tới không thở nổi.
Cô
không hiểu, rõ ràng là tuổi trẻ vô tư sao lại như ông lão kể về chốn
hồng trần. Kiềm chế lo lắng trong lòng, cô nói: "Nếu cô thật sự quyết
định làm như vậy, tôi cũng. . . . . ."
"Không, không phải là tôi làm như vậy." Diệp Thiên Tuyết nói, "Đây tất cả đều là chính cô ta tự lựa chọn."
Thi Yến Hàn cái gì cũng nói không ra, qua một hồi, cô mới nhè nhẹ thở dài: "Trong lòng cô tràn đầy lệ khí."
Diệp Thiên Tuyết cười: "Tôi còn chưa điên."
Coi như cuộc nói chuyện kết thúc không mấy vui vẻ, chỉ là Diệp Thiên Tuyết cũng không hối hận. Mình và Thi Yến Hàn cũng không trực tiếp xung đột,
nhiều nhất chỉ là quan điểm không hợp mà thôi.
Cúp điện thoại, làm xong bài tập còn lại, rồi thu dọn đồ đạc đi ra cửa.
Lúc này đã không còn sớm, trời đang từ từ chuyển tối.
Diệp Thiên Tuyết bảo tài xế đưa mình đến quảng trường trung tâm thành phố,
rồi để cho anh ta đi về. Tô Vũ đã chờ cô ở đó, nhìn thấy cô đến, hết
sức ân cần đi lên giúp cô cầm túi xách.
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười cự tuyệt, hai người một trước một sau dừng chân tại một nhà hàng, Diệp
Thiên Tuyết mới hỏi Tô Vũ: "Từ trước đến giờ đều không vô sự lấy lòng ,
nói đi, hôm nay tìm em có chuyện gì?"
Tô Vũ cười xấu hổ, ngoắc tay gọi phục vụ: "Ăn cơm trước, ăn cơm trước."
Đến khi dùng bữa xong, phục vụ cũng đã tính hóa đơn Tô Vũ mới ngượng ngùng
mở miệng: "Thật ra thì tìm em, đúng là có chút chuyện."
Diệp Thiên Tuyết xoay chén nước trong tay, mỉm cười nhìn anh ta.
Tô Vũ gò má ửng đỏ, cắn răng một cái mới mở miệng: "Cái kia, em và Vương Kỳ Ngọc, là bạn thân phải không?"
Sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh, Diệp Thiên Tuyết bật thốt lên: "anh muốn theo đuổi cô ấy?"
Mặt Tô Vũ lập tức đỏ lên, cứng nhắc gật đầu: "Có thể nói một chút về sở thích và thói quên của cô ấy không?"
Diệp Thiên Tuyết cũng không trả lời, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn: "Anh
từ lúc nào thì để ý cô ấy? Trước chưa vội nói chuyện, hãy nghe em nói
hết." Một tay ngăn Tô Vũ đang muốn mở miệng, Diệp Thiên Tuyết nói,
"Tiểu Ngọc là bạn tốt của em, anh muốn theo đuổi, em trước hết phải giúp cô ấy trấn thủ."
Tô Vũ tức giận: "Chẳng lẽ em đối với anh còn chưa yên tâm?"
Diệp Thiên Tuyết hết sức chăm chú gật đầu, thấy anh ta toàn thân sinh khí,
không thể không khuất phục thực tế đáng buồn, bắt đầu nghiêm túc giải
thích.
Một góc khác trong phòng ăn, có người nhìn màn này, ánh mắt chớp động. Liễu Phỉ Phỉ khó khăn
lắm mới trốn được ra ngoài, đã nhìn thấy người chị mình cực kì ngứa mắt
đang dùng cơm với một người con trai.
Cô ta nhìn chằm chằm hướng
bên đó, đến khi người bên cạnh không nhịn được gõ gõ bàn, cô ta mới phục hồi tinh thần, cười nịnh: "Xin lỗi A Phong ca, em thấy người quen, nên
nhất thời thất thần."
Phong ca nhìn theo tầm mắt Liễu Phỉ Phỉ, từ lỗ
mũi nhả khói thuốc : "Thế nào, coi trọng tên tiểu bạch kiếm kia? Tỉnh
lại đi, cô gái mặt nhỏ da trắng ngồi cạnh hắn so với cô còn xinh đẹp
hơn, cô xách giầy cho người ta còn chưa xứng đâu."
Bị nói như vậy Liễu Phỉ Phỉ tức giận đến muốn cắn vỡ răng.
Nhưng, thấy người đối diện vẻ mặt không tốt, cô ta không thể không vâng lời cúi thấp đầu, cung kính nói: "Phong ca nói phải."
Phong ca đang muốn nói tiếp, phục vụ đã lặng lẽ đi tới: "Tiên sinh, trong nhà hàng không được hút thuốc."
Phong ca tiện tay bấm đầu thuốc, liếc Liễu Phỉ Phỉ một cái: "Tìm tôi có
chuyện gì?" Nụ cười của hắn