XtGem Forum catalog
Nhật Kí Theo Đuổi Anh

Nhật Kí Theo Đuổi Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322680

Bình chọn: 8.00/10/268 lượt.

đầu nói: "Đúng vậy! Từ đó trở đi, bọn anh mới chuyên tâm

làm việc, hôm nay mới có được chút thành tựu này, nếu lúc ấy không phải

đại ca giúp các anh như vậy, muốn bọn anh làm lại từ đầu, chăm chỉ làm

việc, thì có lẽ hiện tại bọn anh gởi về cho cha mẹ không phải là tiền,

mà là hai lọ tro cốt rồi, em nữa! Cũng đừng nghĩ đến chuyện đi lên

phương bắc học tập nữa, bởi vì, chỉ sợ ở đó hai người bọn anh đã từng

phơi thây đầu đường."

"Cho nên, đại ca vừa nói mình thiếu sinh viên vừa học vừa làm, bọn anh lập

tức muốn giới thiệu em tới đây, ở bên cạnh đai ca, nhất định em sẽ học

được rất nhiều." Chung Giới Vũ nói tiếp.

Chung Vũ Thần "Oh!" Một tiếng, "Em nghĩ mình có thể."

Chung Giới Văn lái xe đến gần công trường, hai người bèn chuẩn bị xuống xe đi làm việc, 5 năm qua, họ bắt đầu từ công nhân tạm thời, bây giờ đã là

công nhân quản đốc, đối với hai người trẻ tuổi mà nói, tương đối không

dễ dàng.

"Đại ca, anh hai. . . . . ." Vũ Thần suy nghĩ một chút sửa lại lời nói

"Không đúng, nên gọi anh hai, anh ba mới đúng, các anh đi làm việc đi!

Buổi sáng hôm nay em không có việc gì, em muốn đi dạo một vòng.

"Đi đi! Đừng quên buổi tối phải đi học đó!"

Sau khi nói lời tạm biệt, một mình Chung Vũ Thần đi tới đầu đường Tây Môn

náo nhiệt. Hai chân cô thon dài nhanh nhẹn, tóc ngắn bay trong gió,

không ngờ. . . . . . Có vài cô gái đưa mắt nhìn quyến rũ với cô!

Ôi! Sinh ra quá xuất sắc cũng là một sai lầm sao? Cô đành phải âm thầm thở dài.

Vào một cửa hàng, vốn cô muốn mua chút đồ dùng văn phòng, sau khi chọn đông chọn tây xong, tìm thấy ở trên kệ có một quyển ghi chép màu xanh nhạt,

phía trên là một hình ảnh bãi biển trong xanh, làm trong lòng cô cũng

cảm thấy nổi lên xanh biếc.

Được rồi, vậy thuận tiện mua luôn đi!

Sau khi về nhà, cô ngồi ở trước bàn, mở quyển ghi chép ra, cúi đầu suy

nghĩ, quyết định ghi lại việc làm ở thám tử tư. Vì vậy, ở tờ thứ nhất cô viết xuống lời thế này--

Ngày ba tháng ba, thời tiết trong xanh.

Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến cục thám tử tư Long Bàn, rất thú vị chính

là, anh Chung Giới Văn biến thành anh hai, anh Giới Vũ biến thành anh

ba, bởi vì, tôi có một người đại ca mới, tên của anh ấy là Lương Sùng

Nghị.

Ngày mai tôi sẽ phải đi làm, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây? Tôi rất mong đợi đó!

**********************

Tám giờ sáng, Chung Vũ Thần cũng đã đạp xe đi tới cửa thám tử tư, tối hôm

qua cô có chút căng thẳng quá mức, làm thế nào cũng không ngủ được, nên

bảy giờ sáng hôm nay đã rời giường.

Không biết có ai ở đây hay không? Cô thử đẩy cửa chính ra, phát hiện cũng không có khóa.

Sau khi đẩy cửa vào, cô đã ngửi thấy mùi thơm nồng của cà phê, là ai lại

tới phòng làm việc sớm như vậy chứ? Chung Vũ Thần trợn to mắt nhìn chung quanh, cô nhanh chóng liền tháo gỡ nghi ngờ, bởi vì, mùi vị đó bay ra

từ phòng làm việc của lãnh đạo.

Vừa lúc Lương Sùng Nghị đi ra từ phòng làm việc, trên mặt vẫn đeo kính đen, cầm trên tay một cái cốc màu đen.

"Chào buổi sáng đại ca." Chung Vũ Thần vội vàng chào hỏi.

"Em gái?" Anh nhíu mày, "Sớm như vậy đã tới rồi?"

"Em. . . muốn tới trước để làm quen môi trường."

Anh chỉ vào một cái bàn, "Về sau đây chính là bàn làm việc của em, có gì cần cứ hỏi Dũng Tử hoặc A Lượng."

"Dũng Tử? A Lượng?" Bọn họ là ai ạ?

Anh lấy giọng điệu bình thản giải thích: "Gian phòng thám tử tư này chỉ có bốn thành viên,

Một là tôi, một là cố vấn Hậu Thượng Duy, còn Dũng Tử và A Lượng là nhân viên."

"A, em hiểu rồi, hiện tại cộng thêm em là sinh viên vừa làm vừa học, nên có thể coi là năm đi!"

Anh nghe xong cũng không có ý kiến từ chối, "Xem biểu hiện của em thế nào rồi nói."

"Dạ!" Chung Vũ Thần rất có lòng tin đối với mình, cô là đứa trẻ sống ở nông thôn! Có thể chịu được cực khổ và chịu được vất vả .

Lương Sùng Nghị uống xong ngụm cà phê cuối cùng, "Tôi uống hết cà phê rồi,

lại đi pha một ấm đi! Chờ những người khác tới làm thì cũng sẽ cần một

ly."

"Vâng! Xin chờ chút, Chung Vũ Thần lập tức chạy vào phòng trà, tay chân nhanh nhẹn đun nước pha cà phê.

Mười mấy phút sau, cô bưng cà phê nóng, mang theo chút khẩn trương nói với anh: "Đại ca, mời dùng cà phê."

Mặc dù cô rất có lòng tin đối với mình, nhưng trừ bản thân mình khẳng định, cũng phải để người khác khen ngợi chứ!

Lương Sùng Nghị từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, không có ý định uống một ngụm, sau đó tạm ngừng hai ba giây.

Rốt cuộc phản ứng của anh là gì đây? Chung Vũ Thần không dám chớp mắt, vừa mong đợi vừa sợ nhìn anh. . . . . .

"Đạt yêu cầu." Anh nói rất ngắn gọn.

Chỉ ba chữ như vậy thôi, lại làm lòng cô vui vẻ,

"Vậy ư!" Cô không khỏi cao giọng hoan hô.

Đối với việc cô kích động nhảy cẫng, Lương Sùng Nghị không khỏi nhìn cô một chút, lên tiếng mắng, "Đứa ngốc."

Đứa ngốc? Cô bị mắng là đứa ngốc? Tại sao hai chữ này không có làm cô tức

giận chút nào? Ngược lại nghe giống như ca ngợi? Nói không chừng cô thật sự là một đứa ngốc đó!

"Ngồi đi." Anh chỉ vào cái ghế đằng trước.

Cô làm theo giống như bé ngoan, sau đó không ngừng ngốc nghếch cười hì hì với anh.

"Giúp tôi cắt báo, phân loại