
Vi Huyên bóp lấy cổ Chung Vũ Thần, "Không nên ép mình ra tay, mình sớm nhìn ra gần đây cậu không được bình thường, mau khạc ra tên tuổi người đó, ba người chúng mình sẽ phải xem xét."
Căn bản Chung Vũ Thần không kịp phản ứng và giải thích, liền bị ba kẻ điên này vây quanh, hoàn toàn không có chỗ chen miệng. Ôi! Chọn lầm bạn rồi, tự làm tự chịu.
"Linh Linh!" Lúc này, đột nhiên chuông cửa vang lên.
"Á? Sẽ không phải là các anh cậu trở lại chứ? Vậy chúng mình có thể phải giả dạng làm thục nữ một chút."
"Mọi người chuẩn bị xong chưa? Mình muốn ra mở cửa!" Thái Vi Huyên đi tới trước cửa, trên mặt nở ra nụ cười thiếu nữ ngọt ngào.
Vừa mở cửa, Thái Vi Huyên choáng váng, "Xin hỏi. . . . . . Anh là?"
Cô nhận ra Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ, nhưng người mặc áo khoác màu đen trước mắt này, mang kính râm màu đen, khí chất hiên ngang, phong cách thần bí như vậy, cũng là một người hoàn toàn xa lạ, khiến cho tất cả mọi người không thể tưởng tượng.
"Oa ——" Trương Văn Châu và Trang Nhã Phân cũng không thục nữ há to mồm.
"Đại ca!" Chung Vũ Thần mở trừng hai mắt, nhảy từ trên ghế salon xuống, vọt tới bên cửa hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Lương Sùng Nghị nhìn tình huống trong phòng, trong lòng hiểu ra đây là một cuộc tụ họp của các cô gái, rồi đưa tầm mắt sang người Chung Vũ Thần, "Ngày hôm qua em đã sắp xếp lại phòng làm việc của tôi đúng không? Tôi không tìm được một tập tài liệu quan trọng, đành phải tới tìm em."
"Anh có thể gọi điện thoại tới đây mà! Cần gì phải đặc biệt đi một chuyến như vậy. . ." Chung Vũ Thần cảm thấy áy náy!
"Buổi sáng tôi có gọi điện thoại tới, nhưng cũng không có ai trả lời."
"Thật xin lỗi, em ngủ say quá, anh hai, anh ba cũng đều không có ở đây.
Ở trước mặt Lương Sùng Nghị, Chung Vũ Thần có vẻ đỏ mặt xấu hổ, mà tình huống kì lạ này ở trong mắt ba người kia, lập tức xuất hiện cảm giác ái muội.
"Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ anh chính là bạn trai của tiểu Thần chúng tôi?" Thái Vi Huyên không thể tin nổi chỉ vào Lương Sùng Nghị hỏi.
"A di đà phật! Không ngờ cậu lại như vậy, không nhìn ra đó! Tiểu Thần, lần này mình bị dọa đó." Trang Nhã Phân đố kỵ muốn chết.
Trương Văn Châu càng khoa trương hơn, "Tiểu Thần, cậu sống 19 năm đầu, cuối cùng, lần đầu tiên nói chuyện yêu đương! Vậy! Hôm nay sẽ vì tiểu Thần làm lễ kỉ niệm tình yêu đầu, toàn bộ mọi người nghỉ một ngày."
"Cậu. . . Các cậu hiểu lầm rồi!" Chung Vũ Thần xoay người lại, thật muốn lập tức vá miệng của mấy người này.
"Chớ dối nữa! Không ngờ bình thường cậu ra vẻ như vậy, ở trước mặt bạn trai lại có bộ dạng thiếu nữ."
"Nếu không, cậu mới vừa bảo mình có bạn trai là ai? Dù thế nào cũng dọa chúng mình đó?"
"Cũng không phải là tảng đá, có thì trực tiếp nói có, chúng mình sẽ không vì vậy mà không ủng hộ cậu đâu!"
Chung Vũ Thần gấp đến độ giậm chân, "Mình cũng không có nói mình có bạn trai, là các cậu tự mình. . . . . .
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tình hình càng diễn ra càng rối rắm, càng không thể cứu vãn, bây giờ cô phải làm thế nào mới kết thúc cuộc nháo loạn này đây? Lần đầu tiên Chung vũ Thần hi vọng mình có thể tuý ý ngất xỉu, vậy thì có thể dễ dàng giải quyết lúng túng này!
Đúng lúc này, một đôi tay đàn ông từ sau lưng cô vòng lấy bả vai cô, khiến cả người cô sững sờ.
Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Sao lại thế này? Đây là tay của đại ca sao? Cảm giác ấm áp này? Cái ôm che chở này? Không phải cô lên thiên đường rồi chứ? Hay là cô bị điên?
"Tiểu Thần." Tiếng Lương Sùng Nghị khàn khàn vang lên bên tai cô, "Chúng ta cũng đừng phủ nhận, nếu họ đều là bạn tốt của em, thì cho họ biết có sao đâu?"
"Đại ca, anh. . . Anh. . . . . . Đang nói cái gì?" Chung Vũ Thần cảm thấy mình muốn bất tỉnh.
Lương Sung Nghị cười nhỏ, "Em còn không chịu thừa nhận quan hệ của chúng ta sao? Vậy cũng không được đâu! Tôi đều đã là của em, em phải chịu trách nhiệm với tôi.
Nghe lời thâm tình ngọt ngào này, hai chân Chung Vũ Thần cũng muốn nhũn ra, thiếu chút nữa cả người đã không đứng vững, cũng may có Lương Sùng Nghị vững vàng ôm chặt cô.
Lương Sùng Nghị lại nói: "Em muốn ngã, chỉ có thể ngã ở trong lòng tôi, biết không?"
"A —— a —— a!" Ba cô gái đứng xem thét lên chói tai, hiệu quả kinh người.
"Cậu hạnh phúc thật đó! Không chịu nổi, mình không chịu nổi!"
"Hôm nay sao lại nóng như vậy? Mau mở cửa sổ ra, nếu không mình sắp bị thiêu đốt mất!"
"Không được, đây quá kích thích đối với mìn, bệnh tim của mình sắp phát tác! Hai người các cậu mau dìu mình."
Lương Sùng Nghị lộ ra mỉm cười chết người nói: "Xin lỗi, tôi cùng tiểu Thần có chút lời muốn nói, chúng tôi đi vào phòng trước."
"Xin xin xin mời!" Ba đồng đảng kiêm chị em đột nhiên khách khí, ước gì lập tức đưa hai người này vào động phòng.
Mặc dù Chung Vũ Thần bước từng bước gian nan, cô còn cố hết sức, mang Lương Sùng Nghị đi vào phòng của mình.
Trừ anh trai cô, đây là lần đầu tiên có đàn ông nhìn thấy phòng của cô, cảm giác giống như bị người ta nhìn thấy bí mật vậy.
"Đại ca, em. . . . . ." Cô ngẩng đầu lên, thử muốn giải thích rõ.
"Xuỵt!" Anh lấy ngón trỏ chặn môi của cô