
ành tiếng, chỉ thấy nước mắt cứ tuôn đều trên khóe mi rưng rưng rên rỉ. Tôi cảm thấy chán, thực sự chán ! Tôi đã nhìn thấy quá nhiều giọt nước mắt yếu đuối của An Nhiên. Bỗng dưng tôi muốn quát lên, rằng tại sao cô ấy lại trở nên vô dụng đến vậy. Chỉ biết khóc và dùng nước mắt để giải quyết bằng nước mắt.
- Chuyện gì nào? Người yêu chị lại làm chị buồn sao?
Tôi nói chữ “người yêu chị” mà sao cảm thấy nặng nề đến thế! Từng chữ từng chữ như tạc đá vào tim tôi. “Người yêu chị” hay là “người yêu cũ của em” thì cũng vậy thôi. Hai từ đó chỉ chung một con người, chỉ vậy thôi đã đủ làm tôi thấy rối.
- Không, không phải … - An Nhiên bắt đầu thều thào.
- Thế chuyện gì nào? – Tôi chau mày nhìn An Nhiên.
- Chị …có thai rồi.
- Cái gì ? – Theo phản xạ ,tôi hét lên.
- Được 5 tháng rồi
- 5 tháng ?
- Chị vốn tròn trĩnh, nên cứ nghĩ mình chỉ béo lên chút thôi, không nhận ra.
- 5 tháng không có kinh mà chị không để ý sao?
Ngu xuẩn ! Điên rồ ! Và cực kỳ vô trách nhiệm! Những tù ngữ đó liên tiếp xuất hiện trong đầu tôi, chỉ trực chờ được phun ra và đột xuống đầu cô gái mập mạp là An Nhiên đang ngồi đối diện. An Nhiên im lặng. Theo phản xạ, tôi đưa mắt nhìn xuống bụng cô ấy. Đúng là chẳng có gì khác mấy, vẫn vậy mà…
- Chị có chắc không?
- Chị đi siêu âm rồi? – An Nhiên vừa nói vừa khóc.
Vậy là chắc rồi sao? Cũng phải, cũng chẳng lạ lẫm, đây không phải lần đầu tiên tôi gặp những người phụ nữ vô tâm đến ngu ngốc, có thai mà bỗng chốc lại chỉ nghĩ mình…béo ra như thế này.
Cuối cùng thì người yêu của tôi đã làm cho An Nhiên có thai, trong khi vẫn chưa giải quyết chuyện lằng nhằng với Elis và vẫn cứ dai dẳng bám theo tôi sao? Nhưng xét cho cùng, anh ta phải chịu trách nhiệm với An Nhiên là chính. Trong một mớ bòng bong, cuối cùng, cũng phải có đoạn kết, An Nhiên đã có thai, 5 tháng phải giữ lại, phải giữ lại. Cái thai sẽ là lời giải cho mối quan hệ bùng nhùng giữa bọn họ. Anh ta phải trở về với An Nhiên và con của họ. Vậy cũng tốt!
- Người yêu chị biết chưa? – Tôi hỏi.
- Chưa!
- 5 tháng rồi, phải sinh chứ, chị định không cho anh ta biết à?
- Nhưng …đó không phải là con của anh ấy!
- Cái gì ??????????????????????????????? Câu nói của An Nhiên khiến cho tôi thực sự shock. Điều này quả thực không logic. Là một sự dối trá lộ liễu đến khó tin. An Nhiên yêu người yêu mình như vậy, làm sao cô ấy có thể có con với người khác đây? Khó lòng mà diễn tả được cảm giác của tôi lúc đó ! shock kinh khủng ! kinh kinh kinh khủng! Cực cực cực kỳ kinh khủng !!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trong tâm trí của tôi. An Nhiên không thể nào làm việc động trời như thế? Cái thai đã tồn tại được 5 tháng rồi, tức là cô ấy đã phản bội người yêu của tôi – người yêu hiện tại của cô ấy, trước cả khi anh ta lằng nhằng và có mỗi quan hệ bất chính với Elis ? An Nhiên đã cắm sừng người chị ấy nói rằng chị ấy có thể chết vì anh ta. Trước khi anh ta cắm sừng lên chị ấy sao? Không! Hay cô ấy đã bị hiếp dâm???Nhưng sợ hãi mà không dám nói ????Trong đầu tôi rối loạn một mớ những suy nghĩ lẩn thẩn …Tôi trở nên loạn..
- Em không thể nào tin được? Chuyện này là thế nào hả??? ????? Hả ? An Nhiên !!!!!! Chị đùa với em à?????????????
An Nhiên bật khóc nức nở. Dường như câu nói của tôi đã làm chị ấy hoảng sợ. Bám lấy tôi như cầu xin sự tha thứ của bất kỳ ai…An Nhiên nói trong tiếng nấc đứt quãng.
- Chị biết chị sai rồi ! Chị xin em, đừng nói thêm gì nữa, chỉ nghe thôi. Em phải giúp chị. Bây giờ …chị đang rất rất sợ.
- Cái thai đó …là của ai?
- Người yêu chị, về Việt Nam trước chị 2 tháng, trong 2 tháng đó …chị …chị thực sự rất nhớ anh ấy …Chị thề có chúa…chị không hề muốn như vậy …chị …chị….
- Và chị đã có người khác ư?
- Không…không phải như thế.
- Thế cái thai này là của ai?
- Của một anh chàng trên facebook.
- Hả????Một người quen qua mạng sao?
- Một người Việt Nam ở Pháp mà chị quen qua mạng.
- Rồi sao?
- Sau khi người yêu chị về nước, chị có gặp anh ta vài lần…
- Vài lần rồi sao?
- Bọn chị có tán tỉnh cho vui.
- Cho vui mà như thế này à?
- Chỉ là…
- Thôi em hiểu rồi!
An Nhiên khóc khi nhìn vẻ mặt thất vọng của tôi. Dù không nói gì nhiều nhưng ánh mắt tôi đã hẳn rõ hai chữ “trách móc” to tướng. Con gái xa người yêu đôi khi không kiềm chế được mình, dễ dãi buông xuôi với vài lần đón đưa qua quýt. Tôi hiểu cái cảm giác muốn buông xuôi và chỉ muốn đùa vui ấy…Bởi vì khi xa người yêu mình, đôi khi tôi cũng muốn vậy. Nhưng may mắn thay tôi đã không làm như thế!
Thế mới biết, việc giữ gìn đối với đàn bà – thứ giới tính mà chúng ta tưởng như có sức chịu đựng bền bỉ và dai dẳng nhất, đôi khi cũng thật khó khăn. Vậy làm sao có thể khiển trách, khi đàn ông đôi lúc lăng nhăng hay lầm đường lạc lối?? An Nhiên từ nạn nhân trong mối quan hệ với người mình yêu. Nay bỗng dưng trở thành tội đồ. Đến bản thân tôi cũng thấy lỗi lầm này của chị ấy không thể tha thứ, thì liệu “ người yêu cũ của tôi có thể chấp nhận nổi điều đó không?
Có thể, tôi là một người phụ nữ quá khắt khe, với quan niệm truyền thống vô cùng cổ hủ. Nên đối với tôi, dù đàn ông có “ đi mây về gió” th