
cô vội lên thật sự cũng hơi quá sức.
Hít 1 hơi thật sâu, anh khẽ mở mắt ra nhìn Liên Thảo, sẽ thế nào đây?
Nhưng khi nhìn rõ người bên dưới, anh thật nghĩ là mình đang nhìn nhầm. Người này là Liên Thảo?
Nằm dưới người anh, dù đang nhắm mắt nhưng cô biết chắc hẳn là anh
rất bàng hoàng lên mới im lặng như vậy. Mọi chuyện đã chấm dứt và cơ thể cô liệu đã trở về như xưa hay là giờ trông thật xấu xí.
– Liên..Thảo?
Thật khó khăn anh mới nói được 1 câu như thế. Như vừa đánh thức lại
như 1 câu ghi vấn cần giải đáp. Khi cô biến thành thây ma chỉ cần 1 ánh
mắt nhìn, anh biết đó là cô. Nhưng giờ người con gái đang nằm dưới thân
anh đây bộ dạng 1 chút cũng không giống Liên Thảo ngày xưa. Liên Thảo
không dám nhận là xinh đẹp nhưng cũng rất dễ thương và đáng yêu. Còn
người con gái này đẹp không thể nói lên lời, khí chất cao qúy như 1 vị
hoàng hậu không ngừng toát ra, thân thể thật làm người khác mê muội, làn da trắng mịn sờ thật rất có cảm giác, thân thể mịn màng, uyển chuyện
đầy thu hút. Khuôn mặt đẹp đẽ từng cm, phía trên ngực trái 1 đoá sen
hồng đang nở rộ.
Rốt cuộc điều này là sao?
Nghe thấy giọng anh gọi tên mình, cô khẽ siết chặt bàn tay lấy dũng khí mở mắt, dù hiện thực ra sao cô đều chấp nhận.
Đôi mắt hạnh vừa hé ra đã bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn chăm chú vào
mình, hơi khó hiểu vì sao Vân Phong lại nhìn mình với ánh mắt như vậy,
đôi mày lá liễu khẽ nhăn lại, làn môi đỏ mọng như trái anh đào khẽ mở
lên tiếng:
– Sao lại nhìn em như vậy, cơ thể em chưa giải hết độc sao?
– Không phải giải hết rồi, nhưng sao lại thay đổi nhiều như vậy?
– Thay đổi? (đưa 2 tay chạm vào khuôn mặt)
Đưa tay mình ra nhìn, thật sự bàn tay này không phải của cô. Tay cô
không thể trắng, thon dài như vậy. Đôi bàn tay đã khác vậy thì cơ thể
cũng khác rồi.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch này của cô, anh khẽ nở nụ cười. Dù cô có
biến đổi ra sao chỉ cần người đó là cô là Liên Thảo dù xấu hay đẹp đều
không quan trọng.
– Được rồi Liên Thảo, gương đây.
Vội vàng cầm lấy chiếc gương Vân Phong đưa cho, cô thật không tin vào những gì mình thấy. Đây là cô sao? Thật là cô rồi.
– Phong, người trong gương thật sự là em.
– Không sai chính là em, Liên Thảo dù em có thay đổi thế nào đều không quan trọng..
– Sao lại không quan trọng? Tuyệt quá, vậy là từ giờ em không sợ con hồ ly tinh nào đẹp hơn em dùng sắc mê hoặc anh rồi.
– Yên tâm đi dù có là 1 đàn sẽ không ai mê hoặc được ta đâu, duy chỉ có 1 người làm ta mê mẩn.
– Người đó là ai?
– Là ma hậu của ta, nếu giải độc xong rồi vậy có phải chúng ta lên động phòng lại không?
– Không, em mệt rồi.
– Nhưng ta chưa mệt.
Ngoài kia mặt trăng đã lên, ánh trăng soi sáng mọi cảnh vật xung
quanh. Dù cho có chuyện gì xảy ra thì không ai có thể chia cắt được 2
người bên nhau.
Quay trở lại với Qủy Huyết, bà Lâm, Dương Đằng. Lúc này đây 3 người đang vô cùng nóng lòng lo sợ cho Liên Thảo.
Bà Lâm không tài nào ngồi yên được 1 chỗ, đứng dậy đi lại liên tục,
thỉnh thoảng lại chắp tay cầu nguyện. Dù không biết người nam đó là ai?
Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng giờ khiến bà lo lắng nhất là Liên
Thảo giờ thế nào rồi?
Cùng tâm trạng lo lắng giống bà Lâm chỉ khác là Dương Đằng không
đứng dậy đi lại mà ngồi yên 1 chỗ. Dù là ngồi nhưng cũng chẳng khác nào
ngồi trên ghế nóng. Ánh mắt liên tục nhìn ra quan sát bầu trời, trời
càng về đêm càng khiến lòng người lo sợ. Cuối cùng có kịp giải độc
không?
Khác với 2 người kia Qủy Huyết có vẻ thoải mái và nhàn nhã nhất.
Không 1 chút lo lắng biểu hiện ra bên ngoài, lúc này đây thay vì làm
những hành động như bà Lâm, hắn uể oải ngồi dựa vào thành ghế đằng sau,
và đang thưởng thức gói bánh kì lạ nhưng khá là ngon, bánh hơi ngọt lên
hắn phải uống nước liên tục. Nhìn thì thấy hắn giống kẻ vô tâm không
chút lo lắng cho an nguy người khác. Nhưng thật ra hắn cũng đang rất lo
lắng, chỉ là hắn tin vào tên nhóc Ma Vương đó chắc chắn là tên đó sẽ
giúp Liên Thảo giải độc tốt. Hơn nữa hắn là người(qủy)
ít khi để lộ cảm xúc thật ra bên ngoài thì sao để người khác nhìn thấy chứ. Giỏi che dấu tình cảm chính là Qủy Huyết hắn.
– Đã hơn 10h đêm rồi sao còn chưa quay lại? Có khi nào tên đó giải
độc xong rồi bắt Liên Thảo về làm vợ luôn không?(bà Lâm lo lắng lên
tiếng)
– Chắc không đâu, dù có muốn bắt về cũng phải qua thông báo cho mẹ vợ và anh vợ tương lai chứ?(Dương Đằng trầm ngâm trả lời)
– Cái gì chứ? Mẹ còn chưa chấp nhận tên đó là con rể đâu. Con rể gì mà lai lịch bất minh như vậy.
– Mẹ à người ta đã rất tốt, rất yêu Liên Thảo thì mới nguyện ý giải
độc cho em ấy. Mẹ nhìn coi giờ em ấy đã vậy mẹ có cho người ta vài triệu đô la thì cũng chẳng ai đồng ý đâu.
– Biết là vậy, mẹ đâu nói không đồng ý. Sẽ đồng ý khi biết rõ lai lịch tên đó.
– Cô à nếu cô lo lắng cho tương lai của Liên Thảo thì ta có thể đảm
bảo không ai đem lại cuộc sống tốt hơn hắn đâu. Hơn nữa gả cho hắn sau
này gia đình 3 người sẽ đoàn tụ chung sống lâu dài với nhau.(Qủy Huyết
không thể ngồi yên xem lên tiếng nói giúp cho Vân Phong)
Ngay lúc bà Lâm định lên tiếng thì ngoài cửa 1