
ệu bình tĩnh đến thế này để nói ra chuyện đáng sợ như vậy.
“Ta không đi đâu”. Đường Duyệt chậm rãi nói, nhưng
cũng tỏ ra rất kiên quyết. Nói xong nàng đưa cho chàng miếng đậu phụ, rồi chăm
chú ăn nốt miếng còn lại.
Lúc nhỏ, phụ thân nàng thường mua đậu phụ rán cho nàng ăn, mẫu thân thì cười
cười nói rằng ăn ngấy tới mức buồn nôn, phụ thân thì cười một cách đau khổ.
Đường Duyệt cũng cười cùng hai người, trong ba người thì chỉ có nàng là thực sự
cười vui vẻ nhất vì nàng cảm thấy rất ngon, miếng đậu trôi vào miệng rất mịn và
mềm.
Chàng thiếu niên dường như có chút ngạc nhiên, tay
không buồn động đậy gì, cũng đưa miếng đậu lên miệng.
“Ta ăn no rồi phải lên đường ngay. Chàng muốn đi đâu?”
Đường Duyệt ăn được nửa miếng đậu mới sực nhớ ra hỏi.
Chàng lắc lắc đầu, không nói gì. Đường Duyệt không hề
nhìn thấy tay trái chàng vẫn đang nắm chặt một cái búa sắt hỏng. Khi Đường
Duyệt rời đi chàng đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, lặng lẽ chờ nàng quay về, chờ
đợi nàng đem lại cho chàng một câu trả lời đúng như những gì chàng dự tính, nhưng
đáng tiếc là không. Tuy không hề nhận được điều đó nhưng chàng lại không hề
thất vọng mà trái lại trong lòng lại có một niềm thích thú không nói lên lời.
Chàng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, phần nào bớt đi ý nghĩ sợ hãi trong lòng.
Thế là chàng khẽ nói: “Rời xa nơi đây”.
Đường Duyệt hoang mang gật đầu. Chàng thiếu niên mỉm
cười, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra nét cười: “Nàng chỉ có một mình
mà lại muốn đi thật xa sao?”.
Đường Duyệt gật đầu, nói: “Ta muốn đi về hướng Bắc,
tới Đường Gia Bảo”.
Chàng thiếu niên không biết Đường Gia Bảo mà cô nương
này nói là chỗ nào, nhưng chàng thấy được trong mắt nàng ngời lên niềm hy vọng
và tin tưởng. Lúc này chàng bỗng hiểu ra rằng, bất luận đó là nơi như thế nào
đi chăng nữa thì nơi đó có người vô cùng quan trọng đối với nàng.
Nơi sâu thẳm trong trái tim chàng có chút xao động.
Dường như sự kiên định của nàng có một thứ ánh sáng nào đó chiếu tới tận cùng
nơi sâu nhất và tối nhất trong trái tim chàng: “Vậy… có lẽ ta sẽ đi cùng cô
nương một đoạn đường đấy”.
“Tốt quá”. Đường Duyệt nhận lời, vô tình đưa mắt nhìn ra phía ngoài.
“Có chuyện gì vậy?” Chàng hỏi, để ý tới vẻ bối rối
hiện lên trong đôi mắt đen láy của nàng.
“Không có gì”. Đường Duyệt nhanh chóng cất tiếng trả
lời. Điều nàng không nói ra đó là, trong ngõ xuất hiện một người lạ, cứ nhìn
hướng vào trong này. Quần người đó xắn cao, trên vai đeo quang gánh, dáng vẻ
vất vả. Khi hắn ta bị Đường Duyệt nhìn chiếu tướng đã vội vã rời đi. Đường
Duyệt cũng không để ý nhiều, lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ là tìm
đường về Đường Gia Bảo.
Chàng yên tâm gật đầu, bàn tay nắm chiếc búa sắt cũng
từ từ nới lỏng. Chàng cảm thấy tay mình rát bỏng.
“Chàng nghỉ ngơi chút đi, ta đi ra ngoài hỏi xem đến
Đường Gia Bảo đi đường nào, lát nữa sẽ quay lại rồi chúng ta cùng lên đường!”
Đường Duyệt nói rành rọt từng từ như sợ chàng nghe không hiểu. Chàng nhìn thái
độ của nàng rồi lại bật cười thêm lần nữa. Nàng ấy còn kém cả tuổi chàng, thế
mà bây giờ lại quan tâm, dặn dò như một người chị gái vậy. Điều này khiến lòng
chàng vô cùng ấm áp. Người con gái gầy guộc mong manh ấy, một mình phiêu bạt
bên ngoài, luôn mong muốn tự tìm được đường về nhà. Việc này khiến chàng cảm
thấy rất kỳ lạ, nhưng biểu hiện lúc này của nàng lại hết sức bình thường. Thật
là mâu thuẫn.
Đường Duyệt bước ra khỏi con ngõ nhỏ, đi chưa được bao
xa đã bị chặn lại. Người chặn nàng lại không phải ai khác mà chính là Đường
Mạc. Nàng kinh ngạc nhìn đại ca của mình, miệng không thốt lên lời.
“Đi thôi, về nhà”. Đường Mạc chỉ thốt ra được mấy từ
ngắn ngủi như vậy. Thái độ của chàng không thể nói là lạnh lùng được mà giống
như là đang tức giận, nhưng mà là tức giận với ai kia chứ? Đường Duyệt đứng
yên, không nhúc nhích.
“Nghe thấy không?”
“Nghe… nghe thấy rồi!” Đường Duyệt suýt chút nữa thì
bị chàng quát cho giật nảy mình. Mặt nàng trắng bệch, nàng vẫn còn cảm thấy khá
xa lạ với người huynh trưởng dù đã sống cùng nhà một năm rồi. Điều này khiến
nàng luôn có cảm giác thấp thỏm không yên. Nhưng nàng vẫn đứng nguyên, chịu
đựng ánh mắt lạnh lùng, nàng cắn chặt răng nói: “Muội… muội còn… còn một người
bạn nữa…”.
Đường Mạc nhíu mày, chàng đứng im không nói, nhưng
thái độ của chàng rõ ràng như muốn nói: “Muội thì có thể kết giao được với loại
bạn nào cơ chứ?”.
Điệu bộ ấp úng của Đường Duyệt khiến Đường Mạc cảm
thấy khó chịu, chàng chỉ cảm thấy rằng đứa trẻ này đang gây rắc rối, làm chàng
cực khổ, vất vả mấy ngày, khó khăn lắm mới tìm được. Lẽ nào nàng lại nói rằng,
nàng không phải bị bắt cóc mà là đi lang thang với một đứa bạn? Hay là nàng
không còn muốn về Đường Gia Bảo nữa? Chàng dứt khoát nắm lấy cổ tay Đường Duyệt
kéo đi, không hề cho nàng bất cứ cơ hội nào để nói.
Trong con ngõ nhỏ, chàng thiếu niên vẫn giữ nụ cười
trên nét mặt, lặng lẽ chờ đợi, trong lòng chàng ngập tràn hy vọng.
Một chút nước ngọt chảy xuống họng cũng có thể làm cái
họng khát khô rát bỏng thấy dễ chịu lên rấ