
i giãy dụa, anh ý loạn tình mê cúi người hôn cô, đem lời
kháng nghị của cô đều biến thành âm thanh kêu rên trong cổ họng, nhẹ nhàng uyển
chuyển, kích thích anh khiến người kia kích thích càng sâu hơn, đem thân mình
tinh tế trắng noãn của cô chiết đến chiết đi, chiết thành các loại tư thế thích
hợp nhất để anh xâm nhập, trong niềm vui thích phấn khởi tận tình ép buộc…
Dưới lầu phòng khách lúc này ngân nga tiếng chuông điểm mười hai giờ, ngoài
cửa sổ pháo nổ liên thanh chấn trời động đất, bầu trời đêm bị rạch qua, ngay sau
đó hoa nở rộ đầy trời sáng lạn.
Thời khắc tranh cãi ầm ĩ như vậy, Hàn Đình Đình lại rành mạch nghe được bên
tai Tần Tống âm thanh thở gấp nhẹ nhàng lầm bầm một câu “Anh yêu em”.
Sau đó thân thể rõ ràng trước đó một khắc còn cảm thấy không thoải mái, lúc
này không biết như thế nào một trận tê dại, theo động tác kịch liệt của anh từng
trận từng trận run run lại cũng ấm áp cõi lòng, thế nhưng cùng nhau run rẩy lên…
Thời khắc tranh cãi ầm ĩ như vậy, Hàn Đình Đình lại rành mạch nghe được bên
tai Tần Tống âm thanh thở gấp nhẹ nhàng lầm bầm một câu “Anh yêu em”.
Sau đó thân thể rõ ràng trước đó một khắc còn cảm thấy không thoải mái, lúc
này không biết như thế nào một trận tê dại, theo động tác kịch liệt của anh từng
trận từng trận run run lại cũng ấm áp cõi lòng, thế nhưng cùng nhau run rẩy
lên…
Hoa tung bay đầy trời.
Trong phòng xuân ý chợt bừng không tiêu.
Tần Tống tay nắm chặt ngón tay Hàn Đình Đình, đem một bàn tay cô cố định ở
trên ra giường, hai người mười ngón đan chen chặt chẽ, anh chậm rãi lấy tay vuốt
ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay trước lạnh lẽo sau ấm áp bởi da thịt tinh tế của
cô.
Thật lâu sau.
“Vợ…” Anh nặng nề đè nặng cô, dán tại bên tai cô ngâm nga một tiếng lại một
tiếng lầm bầm. Cô ứng hai lần sau đó không hề hé răng, anh liền “hử?” một tiếng
tiến vào, dưới chăn vừa nóng lại trướng phát ra tiếng nước chảy dính dính…
“A Tống…” Cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng, “Thật sự đau… Không làm được
không?”
Tần Tống ngừng không hề đi phía trước, nhợt nhạt giật giật, khó nhịn thở hổn
hển một trận, lưu luyến rời khỏi, một cây nóng hầm hập nóng bỏng kề bên bắp đùi
của cô, thỉnh thoảng còn hơi hơi nhảy lên một chút, cô cắn môi chịu đựng.
“Thực xin lỗi… anh làm đau em.” Thật lâu sau, anh mới thoáng tiêu đi xuống,
thở ra một hơi, không cam lòng than thở: “Về sau sẽ không …”
“Anh… Trước kia chưa từng có sao?” thời điểm anh tay chân luống cuống nói ra
anh cũng đau, cô đã nghĩ và hỏi ra miệng.
Tần Tống thực buồn bực “Ừ” một tiếng, cách một lúc lâu, nói: “Trước kia cùng
Lý Vi Nhiên giành giật nữ hài tử, đều là ầm ĩ chơi đùa, không thật sự nghiêm
túc. Sau lại trải qua chuyện Tần Tang khi đó… Liền cảm thấy phai nhạt, không có
ý tứ gì.”
“Kia… Kỳ thật hẳn là cám ơn cô ấy…” Cô cũng cách đã lâu, mới ôn ôn nhu nhu
nói.
Anh dùng cánh tay khởi động thân thể, treo ở phía trên cô, mặt mày trong lúc
đó vui sướng vô tận nhìn cô. Cô bị nhìn ngượng ngùng, tay che đi ánh mắt anh,
đồng thời cũng nở nụ cười.
Rèm cửa sổ chỉ kéo tầng sa mỏng màu trắng đầu tiên, ánh sáng rực rỡ của pháo
bông dễ dàng xuyên qua đây, hơn phân nửa căn phòng đều ngập trong ánh sáng bập
bềnh rực rỡ, mơ hồ nghe được dưới lầu có tiếng cười đùa náo nhiệt, lúc này
giường lớn dưới tấm chăn, ôn hương nhuyễn ngọc, Tần Tống nhiều năm như vậy trôi
qua lần đầu tiên cảm thấy ở nhà cũ này mừng năm mới thế nhưng cũng ấm áp như
thế.
**
Lúc này nơi chân trời xa xăm.
Trần Ngộ Bạch buông di động tiến vào trong ổ chăn, đem người mới nửa ngày đã
bị anh làm cho mệt mỏi nửa hôn mê kéo qua, một lần nữa ôm chặt vào trong lòng ôm
nhẹ nhàng xoa. An Tiểu Cách tựa vào ngực anh giật giật, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai
a?”
“Tiểu lục.”
“… Làm sao trễ như vậy gọi điện thoại cho anh vậy?”
“A.” Trần Ngộ Bạch mỉm cười, phủ ở trên gáy của cô ngón tay thon dài phía
trên chậm rãi xoa ấn, lặng yên không một tiếng động đi xuống, “Cậu ta vừa mới mở
lễ vật năm mới ra, kích động ngủ không được, đặc biệt hướng anh báo tin
vui.”
An Tiểu Cách nhất thời mở to hai mắt, “Cái lễ vật gì mà có năng lực như
vậy?”
Ân, quả nhiên có tinh thần … Trần Ngộ Bạch bất động thanh sắc
( ung dung thản nhiên )
lao thuận tay niết một chân cô, kéo quàng sang bên hông anh, sau đó nhanh
chóng xoay người đem cô ngăn chặn, hôn đi xuống, cười nhẹ: “Chúng ta chính mình
cũng đến mở ra một lần chẳng phải sẽ biết sao…”
Chưa từng thấy qua tiểu tử ngốc, ăn một chút thịt kích động nửa đêm trốn ở
bồn cầu chiêu cáo thiên hạ. Thế nhưng, anh - Trần Ngộ Bạch luôn luôn là người
mỗi ngày đều có thể tháo lễ vật vài lần, mỗi ngày đều như lễ mừng năm mới .
Thật sự là nhiều chuyện quái lạ hiếm thấy.
**
Ngày đầu năm mới.
Tần Tống phá lệ không cần đồng hồ báo thức cũng không có người kêu, tự động
tỉnh dậy, mở mắt ra người dựa sát vào, cô chính là đang đưa lưng nghiêng về
trong lòng anh, gáy trắng noãn tinh tế xinh đẹp ngay tại bên môi anh, Tần Tống
nhịn không được dán sát lên nhẹ nhàng hôn tới.
Hàn Đình Đình một cả đêm này đều ngủ thực ngoan, một chút mộ