
lôi kéo
lại vừa đỡ, ông liền ngồi dậy. Ngồi dựa vào đầu giường, ông hơi hơi gượng cười,
đối với đưa con ông âu yếm, là đứa con duy nhất, sau một lúc lâu mới mở miệng:
“Thực xin lỗi, con từ nhỏ cho đến khi lớn lên, ta không có khen con một
câu.”
Ông dừng một chút, “Không là vì con không thông minh, không vĩ đại, không
phải là vì con không mạnh, mà là ta lo lắng. Con là đứa con quá may mắn, từ khi
ra đời cho đến khi trưởng thành được rất nhiều người quay chung quanh con, tất
cả mọi người đối với con tốt như vậy.
Con thuận buồm xuôi gió lớn lên, cơ hồ không có chịu qua một chuyện gì suy
sụp, ta thật sự rất lo lắng con, như vậy thì khi đối mặt với khó khăn, có thể có
bao nhiêu khả năng để đảm đương… Thực xin lỗi, đến hiện tại, ta biết là ta sai
lầm rồi, ta nhìn thấy được, con có tuyệt đối không chỉ là vận khí mà thôi. Ta
sớm nên biết, con là con của ta, cũng giống như ta không e ngại gian nguy gì,
cũng giống như ta có vận khí tốt —— Kỳ thật a, vận khí tốt của ta chính là
con…
A Tống, có đứa con như con vậy, ta cuộc đời này không uổng phí.” Tần Tống
chậm rãi cúi người, một bàn tay đỡ ở trên vai ông, hơi hơi cười rộ lên, bình
tĩnh trả lời, anh nói: “Ba, con biết. Còn có chuyện gì không ?”
“a, chỉ có một việc ta còn lo lắng —— Tần Tống, vợ của ta về sau muốn phiền
con chiếu cố.” Tần Uẩn nhân tiện vỗ vỗ bả vai con trai, mỉm cười, thoải mái lại
trịnh trọng phó thác.
Tần Tống cũng cười, chậm rãi gật đầu: “Cha, người yên tâm, con cam đoan nửa
đời còn lại của mẹ sẽ lại tiếp tục kiêu ngạo ương ngạnh, làm xằng làm bậy, vô
pháp vô thiên… Giống như khi người ở đây!” Hứa hẹn cùng trao đổi.
Chủ nhân hai đời Tần gia, một đôi phụ tử, giống như huynh đệ đập tay vỗ vai
trò chuyện với nhau. Không có ly biệt sầu não, tử vong chính là bước gần đến
hương vị ngọt ngào trong giấc mộng kia, mười năm, hai mươi năm, một trăm năm, là
thân nhân, luôn sẽ gặp lại.
Tần Tống thối lui, đem vợ con phía sau đưa tới trước mặt Tần Uẩn.
Hàn Đình Đình không có biện pháp giống như Trương Phác Ngọc cùng Tần Tống
thoải mái như vậy, cô ôm bảo bối ngủ say, mềm yếu quỳ rạp xuống trước giường Tần
Uẩn, trong mắt lệ đã nhịn không được mãnh liệt rơi.
“Hài tử ngốc, đừng khóc, này có cái gì phải khóc chứ?” Tần Uẩn cười rộ lên,
sờ sờ tóc cô, như là đối với con gái ruột của chính mình, “Đình bảo, ba ba đối
với con vẫn là hai câu nói kia: Gả đến nhà chúng ta, thật ủy khuất cho con ; còn
có A Tống của ta, về sau liền xin nhờ vào con .”
Hàn Đình Đình nói không nên lời nói, nước mắt rơi xuống liều mạng gật đầu.
“Về phần tiểu bảo của chúng ta, kia sẽ để lại cho ba nó phiền não đi!”
Tần Uẩn tựa hồ cười thực nhẹ nhàng, thế nhưng khi cánh tay chạm vào đầu ngón
tay nhỏ bé béo béo mềm mềm của bảo bối lại biểu lộ cảm giác ông không muốn
buông, sau một lúc lâu, ông thu hồi bàn tay, giương mắt đối con trai đứng phía
sau nói: “Tốt lắm, con dẫn bọn họ đi ra ngoài đi.” Tần Tống cuối cùng thật sâu
nhìn phụ thân liếc mắt một cái, trầm mặc gật gật đầu, đem vợ cùng con ôm vào
trong ngực, nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.
Cửa phòng hờ khép, một nhà ba người Tần Tống ở trong ngôi nhà Tần gia rộng
lớn hành lang sâu thẳm lẳng lặng chờ.
Trong phòng truyền đến tiếng nói thầm nói nhỏ đứt quãng, tựa như thâm tình
vài thập niên qua chưa bao giờ thay đổi quá.
Cuối cùng thanh âm kia chuyển thành hơi trầm mặc đi xuống, thật lâu sau,
Trương Phác Ngọc cúi đầu hô đau một tiếng, cũng không phải là khóc, thế nhưng
sao lại khiến người đau đến cực hạn như thế.
Tần Tống tay ôm con bỗng dưng căng thẳng, thần sắc trên mặt trắng bệch tựa
như mất máu, Hàn Đình Đình che miệng khóc rống lên, mà đứa con nho nhỏ không
biết đã xảy ra chuyện gì, từ trong giấc ngủ mơ màng bị bừng tỉnh, “Oa” một tiếng
cũng khóc rống lên…
Trước kia anh từng nghĩ đến, đó chính là trúng mục tiêu trách nhiệm đã định,
mà giờ phút này cũng không còn là một đứa trẻ tinh thần phấn chấn bồng bột bởi
ngày xuân nắng sớm, Tần Tống rốt cục cũng hiểu được, nói chính xác chính là
trúng mục tiêu nhất định yêu.
O*___*O
Những chuyện kế tiếp Tần Tống căn bản không muốn nhúng tay, thế nhưng hiện
giờ anh là người làm chủ Tần gia, thanh danh bên ngoài, đủ các loại quan hệ cũng
như đủ các loại nhân vật muốn nhân thời cơ rối loạn này tìm tới cửa tạo việc,
anh nếu ngồi ở vị trí này, thì tất nhiên không thể không đi tiếp đãi cho chu
toàn.
Linh cữu phụ thân ở nơi đó, gánh nặng “Tần thị” ở trên vai, Tần Tống không
bao giờ có thể là tiểu Lục thiếu ngang ngược trước kia nữa.
Thật làm cho người bên ngoài vui mừng biết bao thế nhưng lại là trưởng thành
nhanh thế nào …
Tần Tống làm chủ bên ngoài, chuyện trong nhà thì do Trương Phác Ngọc giải
quyết, dẫn dắt nữ quyến cùng tiểu bối Tần gia đi về phía trước hoàn lễ từng
người đến chia buồn.
Khách đông nịch, có vài vị phu nhân miệng lưỡi sau khi trở về, ở sau lưng
người nghị luận nàolà chuyện từng là con gái cưng của Trương gia, chủ mẫu Tần
gia, nghe đâu ngày thường thấy cô được che chở không biết thế sự bộ dáng đơn
thuần, còn tưởng rằng Tần Uẩn v