Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210010

Bình chọn: 7.5.00/10/1001 lượt.

t Thần vẫn nhìn chăm chú vào anh, nhưng lại không nhìn ra cái gì. Là công lực của cô kém hay là công lực anh quá mạnh.

Bọn họ nhìn nhau một phút, sau đó An Tuyết Thần xoay người ưu nhã rời khỏi thư phòng, rời khỏi tầm mắt của anh.

Đóng cửa phòng. An Tuyết Thần thở hổn hển. Quả nhiên công lực rất mạnh, ngay cả nhìn chăm chú vào anh cũng dễ dàng bị cắn nuốt, hầu như không còn. Người đàn ông này thật nguy hiểm.

An Tuyết Thần nhìn cánh cửa đóng kín, đôi mắt xinh đẹp nhíu chặt lại. Thật ra thì vừa nãy uống rượu để tăng thêm chút can đảm. Dù sao cô cũng đang giao chiến với Satan. Như có điều suy nghĩ, liền rời đi.

Phàm Ngự cũng nhìn chằm chằm cửa đóng chặt, biết cô đi mới dời tầm mắt. Đường nét rắn rỏi, gương mặt tuấn tú mê hoặc người, lại hiện một tia sáng trong, đường cong thật sâu.

Trở về phòng, nhìn trước cửa, hai ôn thần kia quả nhiên đã rời đi. Trở lại gian phòng, thản nhiên thả người xuống giường. Cười duyên, hai tay đập mạnh xuống ga giường màu trắng, tóc dài thả ra. Thật là tuyệt đẹp. Nhưng lại rơi vào trong mắt của hai người đàn ông.

Nằm ở trên giường, nhìn trời, nhìn trần nhà, suy xét lại.

Sao anh lại thoải mái đồng ý như vậy. Chẳng lẽ có mưu kế gì nữa sao? Xem ra cô phải cẩn thận. Đang suy xét lại thì ngoài cửa truyền đến tiếng kêu, liền đứng dậy.

"Tiểu thư, thiếu gia kêu cô xuống lầu dùng cơm."

"Được, tôi lập tức xuống."

An Tuyết Thần ngồi ở trên giường, Phàm Ngự anh phóng đến đây đi, tôi tự nhận là tôi - An Tuyết Thần tuyệt đối là đối thủ của anh. Tối thiểu, trong số phụ nữ thì tôi là số 1.

Đứng dậy đi tới bên giường. Liếc mắt nhìn về phía trước, kéo rèm che, liền xoay người rời đi.

Đối diện, người đàn ông nở nụ cười lạnh, sau đó đặt ống nhòm xuống, xoay người rời đi.

Lầu dưới — —

An Tuyết Thần ở góc khúc cầu thang, thấy Phàm Ngự ở trên bàn ăn đang chờ cô sao? Thế nhưng lại không dùng cơm trước. Lông mày cau chặt, sau đó liền khinh bỉ, không cảm xúc bước tới ngồi đối diện trước mặt anh.

Chỉ thấy Phàm Ngự cũng không liếc nhìn cô, chỉ mở miệng ăn. An Tuyết Thần thấy thế cũng không có thúc đẩy. Ngay sau đó cũng không ai nhìn ai. Cứ thê ngồi ăn. Vú Trương và Tiểu Ling đứng cạnh liếc mắt nhìn nhau. Nhíu mày. Ý thức rằng: "Tôi cũng không biết tình huống là như thế nào?"

Ăn bữa ăn tối, trong lòng An Tuyết Thần nghĩ tới nếu cho cô ra oai phủ đầu. Tôi đây liền ném anh vào chuồng phân ngựa.

Cạch — —

An Tuyết Thần đặt dao nĩa xuống, đứng dậy muốn đi lên lầu. Từ đầu đến cuối đều coi Phàm Ngự như người tàng hình. Theo tiếng bước chân cô đi lên phía cầu thang, tất cả dưới lầu đều là tiếng hít hà, nhưng mà trong lòng cô lại cười thầm. Thấy cô biến mất ở lối cua.

Phàm Ngự cũng nhẹ nhàng thả dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn trắng lau lau khóe miệng, nụ cười càng lúc càng sâu khi nhìn thấy cô biến mất.

Lão Mã cùng vú Trương liếc nhìn nhau. Cũng bày tỏ không hiểu. "Thiếu gia sao vậy, ngồi ghẻ lạnh không nói còn cười vui vẻ như vậy."

"Tôi cũng không biết." Bọn họ đều trao đổi bằng ánh mắt.

An Tuyết Thần trở về phòng, ngồi ở trước bàn đọc sách, cầm lên một quyển sách, khóe miệng lại nâng lên mỉm cười thắng lợi. Bởi vì cô chuẩn bị trở về trường học. Còn nửa năm thì tốt nghiệp, cô phải học tập. Nếu không sợ rằng sẽ không tốt nghiệp. Màn đêm cứ lặng lẽ lùi màn che đi, thay vào đó là ánh bình minh. Cuộc sống vụn vặn cũng góp một phần trong đời sống.

Sáng sớm, ánh sáng ban mai chiếu rọi cả vùng trời, chiếu sáng cả thế giới. Màu vàng giống như dây đàn ngân lên ánh sáng của cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Giống như ánh sáng vàng rực chiếu sáng màu xanh cây lá. Tất cả đều trở nên sống động.

An Tuyết Thần vẫn rời giường đánh răng rửa mặt thay quần áo như cũ. Nhưng hôm nay cô tràn đầy tự tin. Ánh mặt trời trùng điệp. Kéo cái túi xách, đi xuống lầu, nhìn thấy anh đang uống một ly cà phê, trên bàn cơm đặt một cái Laptop. Mà bên kia mấy cô giúp việc giúp cô chuẩn bị bữa sáng. Bát cháo, phô mai cùng sữa tươi, còn có một đĩa thức ăn.

Cô ngồi xuống cực kỳ tự nhiên, vừa ăn mỳ vừa uống sữa tươi. Còn quệt quệt thức ăn dính trên miệng cho sạch.

"Ưmh, chào vú Trương, chào chú Mã, chào Tiểu Linh, Chào buổi sáng mọi người." Chỉ là lời chào bình thường, nhưng lại ngăn cách với một người nào đó.

Vú Trương nhìn An Tuyết Thần, vẻ mặt có chút vặn vẹo mở miệng: "Tiểu. . ."

Không đợi kêu ra miệng, liền bị ánh mắt cảnh cáo của An Tuyết Thần ngăn lại.

Vú Trương lúc này mới lên tiếng: "Tuyết Thần, đây đều là thiếu gia phân phó chuẩn bị."

"À"

Nhất thời vú Trương cảm thấy có một đàn quạ bay qua đỉnh đầu.

Chỉ là một chữ như vậy, không chịu thưởng cho bọn họ nhiều hơn. Thật đúng là tiếc chữ như vàng. Loại cảm giác này cũng giống như một người nào đó.

An Tuyết Thần ăn qua loa, sau đó mở miệng: "Thói xấu này còn lây truyền sao?" Giống như đang nói cho chính cô nghe, nhưng cũng giống như nói cho tất cả bọn họ nghe.

"Chú Mã, chúng ta đi thôi." Dứt lời liền đi tới trước cửa biệt thự.

Phàm Ngự quả thật cũng không nói gì cũng không có biểu hiện gì, giống như chuyện không liên quan tới anh.

Nghe thấy thanh âm ti


pacman, rainbows, and roller s