Disneyland 1972 Love the old s
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329951

Bình chọn: 9.5.00/10/995 lượt.

Đi đến trước cửa sổ nhìn thấy trên người An Tuyết Thần đầy vết hôn nhàn nhạt cùng với vết cắn. Trên ga trải giường còn có vệt máu đỏ tươi.

Một đôi tay ấm áp không khỏi đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tái nhợt không còn chút máu.

"Tiểu thư, nên ngâm mình trong nước nóng." Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cặp mắt trống rỗng của An Tuyết mở ra. Nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của vú Trương, nước mắt không nhịn được xông ra hốc mắt, ào ào tuôn ra ngoài.

"Trương, vú Trương." Âm thanh khàn khàn kêu lên, tối hôm qua kêu gào đến tê tâm liệt phế không chỉ không ngăn lại hành động cầm thú đó, mà còn kích thích Tula trong cơ thể anh, liên tục điên cuồng chiếm đoạt.

Vú Trương nghe thấy tiếng khóc thút thít của An Tuyết Thần, thanh âm khàn khàn. Đau lòng ôm cô, một đôi tay dịu dàng vuốt ve sau lưng cô, cô gái vêt thương chồng chất vọt vào lồng ngực bà khóc thút thít. Làm cặp mắt của vú Trương cũng rơm rớm.

Trong bồn tắm, đôi mắt trống rỗng của An Tuyết Thần nhìn lên trần nhà, mặc cho người khác thay cô tắm rửa. Tiểu Linh thấy thân thể cô đầy vết hồng tím, vành mắt bất giác cũng hồng lên. Cô đối với Tiểu Hồn như chị em trong nhà, rõ rang là thiên sứ tại sao lại trở thành bữa ăn của Satan chứ.

Tiểu Linh nhìn vẻ mặt vô cảm của An Tuyết Thần, cặp mắt to tròn long lanh bỗng trở nên trống rỗng vô hồn, không còn ánh sáng chỉ thấy tối tăm.

"Chị Tuyết Thần, đưng như vậy nữa có được không, chị khó chịu thì có thể khóc ra ngoài, đừng làm em sợ." Tiểu Linh nức nở nói, giọng nói tràn đầy đau lòng.

An Tuyết Thần vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Linh, sau đó lại tiếp tục ngẩn người. Tình huống như thế của cô khiến Tiểu Linh cực kỳ hoảng sợ.

Thay cô lau chùi thân thể, chọn một cái đầm màu trắng mặc vào. Gian phòng đã khôi phục lại như cũ. Gió mát từ từ thổi tới, thổi bay không khí dâm đãng.

Tiểu Linh đỡ An Tuyết Thần đi tới bên cửa sổ, nghênh đón gió ấm.

"Chị Tuyết Thần, em đi lấy bữa sáng." Vừa nói vừa lo lắng liếc nhìn, sau đó rời đi.

Vẻ mặt An Tuyết Thần không chút thay đổi, liếc mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ nhàng trôi. Còn có đàn chim tự do bay lượn trên bầu trời.

Ở một nơi không xa, người đàn ông dùng kính viễn vọng nhìn thấy tất cả, cũng nhìn thấy vẻ mặt vô lực tái nhợt của cô, đôi môi sưng đỏ, trên người đầy vệt máu ứ đọng. Người đàn ông dùng sức nắm chặt kính viễn vọng.

Ánh mắt sắc bén xẹt qua vết hôn trên cổ cô, cùng vết cắn trên cánh tay, rất rõ ràng - đó là cô bị hành hạ. Vẻ mặt khóc nức nở của cô, đang nhìn đàn chim nhỏ bay lượn trên bầu trời. Cô khát vọng tự do. Lại bị người đàn ông thần bí nhìn trong mắt. Trong khoảng thời gian này, người đàn ông luôn luôn quan sát Phàm Ngự và cô, tất nhiên cũng biết đã xảy ra chuyện gì, ngửa đầu uống cạn một ly rượu.

Cho đến khi có người tới đỡ cô đứng lên, người đàn ông mới buông kính viễn vọng trong tay xuống. Một ít tóc rơi trên trán đã ngăn trở đôi mắt tà mị của người đàn ông. Chẳng qua, ánh mắt của người đàn ông vẫn dừng lại ở phía trước, ánh mắt sắc bén giống như muốn xuyên qua gian phòng kia.

Tiểu Linh từ từ đỡ An Tuyết Thần ngồi lên giường, cứ lẳng lặng ngồi như vậy, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không ăn. Thấy vậy Tiểu Linh lo lắng, không còn cách nào khác là gọi vú Trương.

Hai người không ngừng khuyên nhủ An Tuyết Thần ăn một chút gì. Nhưng cô vẫn không có phản ứng. Giống như cảm thấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô chăm chú. An Tuyết Thần lần nữa đi tới trước cửa sổ, theo cảm giác nhìn lại phòng, lông mày nhăn nhúm.

Thông qua kính viễn vọng, người đàn ông cũng cảm thấy ánh nhìn chăm chú của cô. Đầu tiên là ngẩn người, sau đó khóe miệng hiện ra một nụ cười mê hoặc.

Mặc dù An Tuyết Thần không nhìn thấy cái gì nhưng cô vẫn cảm thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Sau đó, cô xoay người đi về phía cửa phòng. Mở cửa ra, chỉ thấy hai vệ sỹ cao lớn ngăn cản trước mặt cô.

Vú Trương và Tiểu Linh vội vàng tiến đến. Không biết nên nói gì?

An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt khó xử của hai người, nhàn nhạt mở miệng.

"Tôi bị giam cầm rồi." Giống như là hỏi các cô, cũng giống như đang nói với chính cô. Thấy họ không nói lời nào, nhìn nét mặt khó xử đó là cô cũng biết đáp án rồi. Cô đi tới bên giường, ngửa đầu nhìn bầu trời. Cười, cười đến thê lương, đau nhói ở trước mặt người khác, nhìn cũng biết tâm trạng bây giờ của cô là như thế nào.

"Ha ha. Không hổ là Phàm Ngự" Vú Trương và Tiểu Linh thấy thế, cũng không biết nói gì nữa. Chỉ là lẳng lặng đứng cạnh cô nhìn bầu trời dần dần tối, chân trời hơi ửng hồng. Vú Trương cúi đầu dặn dò một chút, sau đó rời khỏi phòng.

Tập đoàn Phàm thị — —

Phàm Ngự liếc mắt nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, nhíu nhíu mày, đè xuống nút trả lời.

"Nói."

"Thiếu gia, tiểu thư đứng bên cạnh cửa sổ một ngày rồi, cũng không ăn cái gì, cũng không nói chuyện. Tôi sợ cô ấy. . . . . " Vú Trương đầu dây bên kia muốn nói lại thôi.

Phàm Ngự cúp điện thoại, cầm áo khoác lên, sải bước ra khỏi phòng làm việc.

An Tuyết Thần vẫn như cũ đứng bên cửa sổ. Cho đến khi nghe thấy tiếng thắng của chiếc xe th