
hó ăn vụng. Mình cười rất nhiều, không rõ là cả lũ đã kể cho nhau nghe những chuyện gì, nhưng cảm xúc vui vẻ đến giờ vẫn còn nguyên vẹn. Cả bọn tâm sự chuyện gia đình, chuyện bố mẹ ngày xưa tán nhau ra sao, chuyện tình yêu hồi cấp một thế nào. Kể chán rồi bọn mình quay ra thi làm thơ. Đầu tiên là thằng Sỹ đứng lên bảo để tao làm cho xem.
Bài thơ của nó thế này, nghe rất quen, chắc chắn nó cop ở đâu đó:
“Nhà em có một con gà
Mỗi lần nó gáy cả nhà đều khen
Một lần gà ta mon men
Đến gần gà mái làm quen. Tức thì
Anh chàng bị bạn đuổi đi
Trong cơn bực tức đã đi bụi đời.’’
=)) Nghe xong bài thơ của thằng Sỹ mình cười như thằng dở. Thằng Đạo đứng lên tiếp luôn.
‘‘Bố em từ lúc mất gà
Râu ria lún phún như già đi mấy tuôi (tuổi ='>'>'>'>)
Mẹ em bảo ‘buồn cái buôi’ (cái buôi là cái gì mọi người tự dịch)
Nó bỏ theo gái kệ bà nó đi’’
=)))))))))) Lúc này mình cười tưởng chết được. Những thằng khác thì cứ bò ra đồng nhổ nhổ cỏ nhét vô mồm cho đỡ cơn cười.
Tiếp theo là thằng Giới :
‘‘Vì em sinh năm chó
Mẹ gọi em là Tuất
Em thích ăn quả quất
Và thích uống…(lúc này mặt nó đần thối ra vì không biết nghĩ tiếp thế nào cho vần, xong rồi nó phọt ra luôn 1 câu)
Và thích uống… nước cất”
- =))) Đm thằng ngu, nước cất là gì mày biết không?
- Ơ đéo biết, thế không uống được à?
- Thằng Giới thì nước cất đéo gì, uống nước cứt gì có.
- Ơ đm bố đã bảo bố khỏi đi ỉa rồi.
- Khỏi gì, hôm nọ bố vẫn thấy mày ỉa cứt lỏng ở bờ ao. Cả đời mày chỉ gắn với cứt thôi
- Mẹ mày.
Thằng Giới lao vào đấm thằng Học túi bụi. Mình thì vẫn cười. Đến mức nằm lăn ra đất há mồm cười hô hố, bị Vi nhặt đá thả vào mồm, ngồi dậy bỏ đá ra rồi lại há mồm cười tiếp.
Nhưng chỉ cười vui một lúc thôi. Mình nhận ra có một điều gì lạ lạ. Đó là thằng Lực. Thằng Lực là thằng lớn tuổi nhất trong cả đám vì nó năm nay đã học đến lớp 12. Nhưng vì trong làng không có thằng nào cùng lứa nên toàn chơi với bọn lớp 9 như thằng Học. Bình thường nó là thằng góp vui nhiều lắm, nhưng hôm nay nó chẳng nói gì cả, chỉ ngồi khêu khêu củi để giữ lửa nướng cá thôi. Còn đâu mặt nó buồn thiu, chẳng hề chú ý đến mọi người nói gì. Mình huých tay thằng Học, nó nháy mình đi theo nó xuống sông bê nước lên cho cả lũ rửa tay để hai thằng có không gian riêng nói chuyện.
- Tao với thằng Hoàng đi xách nước nhé.
- Ờ biến. Mà thế đéo nào thối thối thế nhỉ
- Tao vừa phọt rắm đấy
- Đm thằng chó. Cút ngay.
Thằng Học cười phá lên còn cả bọn thi nhau cởi áo quạt. Mình đứng dậy chạy theo nó nhanh không ngửi tí rắm của nó là ngộ độc khí não ngu đi mấy phần.
- Sao thế mày? Có chuyện gì thế?
- Mấy nay nó khóc suốt. Con trai mà yếu đuối vãi cả cứt.
- Bị người yêu bỏ à?
- Không. Nó là con rơi mày ạ. Mẹ nó ngày xưa cặp với ông Hào công an huyện rồi đẻ nó. Năm nay nó học hết 12, muốn thi công an. Hồi trước làm hồ sơ nó đến nhà xin ông ý kí vào đơn xác nhận bố đẻ cho nó được thêm điểm cộng và được phép thi. Bà vợ ông ý cho người đánh nó gần chết. Bà ý sợ nếu xác nhận nó là con thì sau này sẽ phải chia tài sản cho nó.
- Thế còn ông Hào thì sao ?
- Ông ý sợ danh tiếng cũng không nhận mày ạ !
- Dm thằng bố khốn nạn.
- Ờ biết sao được, người ta có quyền, người ta có danh tiếng mà. Chứ như tao, danh tiếng đéo gì. Ở lớp tao vẫn trèo lên bàn rồi chổng đít đánh rắm vào mặt bọn con gái suốt.
- Mày thì tao đéo nói làm gì rồi. Chỉ thương thằng Lực thôi. Mặt nó buồn như bánh bao thiu
- Mấy bữa trước nó còn bị người làng rèm pha cơ. Khổ, số con hoang không bố giờ lại thêm vụ này. Nhục thật.
- Miệng lưỡi thiên hạ như đít bò mà. Mày bảo nó đừng nghĩ gì nhiều. Thi trường khác, học giỏi thì thiếu đéo gì trường.
- Ờ. Nó buồn nó khóc nhiều quá. Dỗ mãi đéo được nên tao quát, mày làm đếch gì phải thế hả Lực. Giờ mày cứ thi trường nào mà mai này làm ăn giàu có được xem nào. Rồi mày giàu có người ta sẽ nhìn mày bằng con mắt khác thôi. Sống cho mày trước đã chứ sống cho thiên hạ thì được gì ? Thiên hạ bảo mày ngu - mày dốt - mày nghèo, nhưng có đứa nào cho mày được bát cơm để mày ăn cho no bụng không hay chúng nó chỉ biết nói thôi ? Thế nên không phải nghe không phải bận tâm nhiều. Con chó nào sủa ra mồm rồi tai nó liền đấy phải nghe hết. Riêng tao ! Đm đứa nào nói gì tao tao quẳng ra sau hết, tao coi là rắm thối sau đít tao hết.
Ơ được, thằng bạn mình thế mà suy nghĩ được. Đúng ! Đứa nào thiên hạ rèm pha mình, mình cũng coi là rắm sau đít hết. Thế mà ngày xưa hồi bố mới bỏ đi. Mình cắm cúi sống cho qua ngày. Đi qua ngõ người ta chỉ trỏ : ‘Bố thằng kia bỏ mẹ con nó đi theo gái’. Mình nuốt nhục vào lòng. Ngày ngày sống với những tủi hổ nhục nhã. Giờ nghĩ lại thấy mình ngu. Làm quái gì phải thế. Ở đời được sống thoải mái là mấy mà cứ phải hành hạ mình thêm vì mồm thiên hạ. Người ta nói ngày mốt ngày hai người ta quên ngay, hà cớ gì mình phải sống với nó mãi ? Những câu chuyện của thằng Học chỉ vài ba câu thôi nhưng có khi khiến mình hiểu ra rất nhiều thứ. Truyện về thằng Lực làm mình cảm thấy thương những thân phận nhỏ bé nghèo hèn trong cái xã hội này đến thế. Nhưng đời sống được bao nhiêu, được vài ba